“Bổn điện hạ cảm thấy kì lạ, ai có can đảm trà trộn vào phủ Tô Vương Gia bắt cóc nàng đi chứ? Hơn nữa làm sao hắn có thể đi vào Tô phủ?” Đó là phủ Tô Vương Gia, làm sao có thể để cho người ngoài tuỳ tiện ra vào dễ dàng như thế?
“Khuynh Hoạ cũng không biết đã xảy ra chuyện gì. Nhưng phụ thân và mẫu thân chỉ xem hắn là kẻ trộm, liền loạn côn đánh chết.” Tô Khuynh Hoạ đáng thương nói.
Thái Tử điện hạ nghe xong lời này liền đại khái đoán ra nội tình. Tô Vương Gia và Chương thị vội vã đem người này đánh chết, phải chăng là vì sợ lộ ra tin tức gì?
Thái Tử điện hạ biết chuyện này nhất định có liên quan đến Tô phủ. Mà nguyên nhân đằng sau là vì gần đây mình lạnh nhạt Tô Khuynh Thành nên bọn họ mới trả thù lên người Tô Khuynh Hoạ.
Thái Tử điện hạ đau lòng nói: “Khuynh Hoạ, nàng chịu khổ rồi. Đều là bổn điện hạ không bảo vệ tốt cho nàng.”
Tô Khuynh Hoạ miễn cưỡng cười: “Thái Tử điện hạ ngài ở nội cung xa xôi. Cho dù muốn bảo vệ Khuynh Hoạ, cũng bất lực.”
“Vậy đi, ta phái vài tâm phúc bên cạnh ta đến bảo vệ cho nàng. Ta không tin còn có người dám ức hϊếp nàng!” Hiện tại cả trái tim của Thái Tử điện hạ đều đặt trên người Tô Khuynh Hoạ. Hắn tuyệt đối không cho phép Tô Khuynh Hoạ xảy ra chuyện. Huống hồ đối với chuyện Tô Khuynh Hoạ gặp nạn hôm nay, hắn càng thêm chán ghét Tô Khuynh Thành. Vốn hắn đang cảm thấy có chút mắc nợ nàng, bây giờ còn chẳng muốn liếc đến nàng ta. Đúng là độc nhất vẫn là lòng dạ đàn bà mà.
Kết quả này khiến Tô Khuynh Hoạ cảm thấy hài lòng. Đây chính là thứ nàng muốn. Đã có Thái Tử điện hạ che chở, sau này nàng đã có chỗ đứng ở Tô phủ.
“Khuynh Hoạ, chúng ta không nói những thứ không vui này nữa. Nàng xem, hoa sen trong hồ này có đẹp không?” Thái Tử điện hạ cảnh đẹp ý vui nói.
“Tất nhiên là đẹp.” Tô Khuynh Hoạ vui vẻ đáp.
“Nhưng bổn cung lại cảm thấy hoa sen trong hồ cũng không xinh đẹp bằng Khuynh Hoạ nàng. Nàng khiến cho bổn cung thấy thế nào mới là chim sa cá lặn hoa nhường nguyệt thẹn.” Thái Tử điện hạ nói.
Tô Khuynh Hoạ mỉm cười. Nếu Thái Tử điện hạ nguyện ý thật tình đối đãi với mình, vậy mình gả cho Thái Tử cũng có sao.
“Đa tạ Thái Tử điện hạ ưu ái.”
Thái Tử điện hạ chăm chú ngắm nhìn khuôn mặt Tô Khuynh Hoạ. Lần nữa cảm thán thế gian sao lại có nữ tử xinh đẹp thế này. Trước kia hắn cho rằng Tô Khuynh Thành mới là mỹ mạo thế gian hiếm có, rất khó tưởng tượng có nữ tử nào đẹp hơn nàng ta. Nhưng lần đầu gặp Tô Khuynh Hoạ ở phủ Tô Vương Gia, hắn thật sự bị kinh diễm. Sau này Tô Khuynh Hoạ ở trong cung múa kinh hồng vũ, hắn thực sự say đắm Tô Khuynh Hoạ hoàn toàn, muốn ngừng cũng không được.
“Khuynh Hoạ, hôm nay không dễ dàng gì mới đến nội cung một chuyến. Có thể ở lại trong cung ăn một bữa cơm không?” Thái Tử điện hạ nhìn sắc trời đã tối, muốn giữ Tô Khuynh Hoạ ở lại thêm một lúc nữa, cùng ăn một bữa cơm.
Tô Khuynh Hoạ thẹn thùng đáp: “Thái Tử điện hạ phân phó, Khuynh Hoạ sao dám không nghe.”
Thế là Thái Tử điện hạ liền dẫn Tô Khuynh Hoạ đi đến Đông Cung của hắn. Trên đường rất nhiều người gặp được vị nhất múa thành danh Tô Khuynh Hoạ, nhao nhao bàn tán: “Quả là một nữ tử mỹ mạo vô song.”
“Cô ấy mới xứng là mỹ mạo vô song chứ, người trước kia làm sao sánh được.” Người bọn họ nói đến tất nhiên là Tô Khuynh Thành.
Nhưng một người khác lại khinh thường nói: “Ếch ngồi đáy giếng. Chúng ta chỉ thấy cô ta đẹp hơn người mà thôi, nói là mỹ mạo vô song còn hơi sớm.”
Tô Khuynh Hoạ nghe rõ ràng lời bọn họ nói, nhưng chỉ mỉm cười. Không quản bọn họ nói thế nào, Tô Khuynh Hoạ chỉ để ý đến mục tiêu của mình.