Ha ha, cái gì mà kinh thành đệ nhất mỹ nhân chứ, nàng không quan tâm. Nhưng có thể làm cho Tô Vương Gia, Chương thị và Tô Khuynh Thành hận đến ngứa lợi nghiến răng, cũng là hiệu quả mà Tô Khuynh Hoạ muốn. Nên nàng cũng không ngại chuyện này.
“Thanh Thanh, ra ngoài đi dạo với tỷ đi.” Tô Khuynh Hoạ nói.
“Được, tiểu thư.” Thanh Thanh cao hứng kéo tay Tô Khuynh Hoạ ra khỏi cửa phòng.
Không ngờ lại chạm mặt Mộc cô cô. Mộc cô cô vẫn còn nóng giận vì chuyện đêm qua. Người của Tô phủ bọn họ ngoài Thanh Thanh và Thất di nương ra, tất cả bọn họ đều không thuận mắt Tô Khuynh Hoạ.
“Sao ngươi có thể kéo chủ tử nhà ngươi, không biết lớn nhỏ, náo loạn quy củ.” Mộc cô cô lớn giọng nghiêm khắc, hạ nhân Tô phủ không ai không sợ bà ta.
Bị bà ta quát, Thanh Thanh sợ đến mức hạ quỳ. Nhưng lại bị Tô Khuynh Hoạ ngăn cản, kéo Thanh Thanh lên.
Tô Khuynh Hoạ nói với Mộc cô cô: “Mộc cô cô, Thanh Thanh là tỳ nữ của ta, đúng không?”
Mộc cô cô chán ghét liếc Tô Khuynh Hoạ: “Đúng vậy, Đại tiểu thư có ý gì?”
“Nếu đã là tỳ nữ của ta, việc muội ấy nên làm gì, không nên làm gì, chỉ cần có sự đồng ý của ta. Có thể nói, ta mới là chủ tử của muội ấy, ta để muội ấy kéo tay của ta, Mộc cô cô quản được sao?” Tô Khuynh Hoạ không hề giả ý khách khí với Mộc cô cô. Trên yến hội của Thái Tử điện hạ nàng đã bộc lộ tài năng rồi, che giấu cũng vô ích. Huống chi hôm qua bà ta đánh Thanh Thanh thành thế này, cơn giận này nàng nhất định phải trút thay Thanh Thanh.
Mộc cô cô á khẩu không trả lời được, nhưng không hề che giấu nét giận dữ và chán ghét trên mặt. Bà ta liếc nhìn vết thương trên mặt Thanh Thanh, thoáng chút kinh ngạc, không ngờ nhanh như vậy đã hồi phục rồi.
“Ta nhớ từ khi Đại tiểu thư vào phủ đến nay, còn không có tiền tiêu vặt hằng tháng. Lẽ nào hôm qua được ban thưởng khi biểu diễn trong thọ yến của Thái Tử điện hạ? Cũng đúng, xem như có tiền xem bệnh, cũng có thể để phòng bếp cho nhiều rau chút. Không đến mức ăn uống mỗi ngày còn tệ hơn hạ nhân.” Mộc cô cô gay gắt buông lời châm chọc.
Thanh Thanh nhịn không được, đang muốn giải thích lại bị Tô Khuynh Hoạ ngăn cản. Vì nàng không muốn người của Tô phủ biết chuyện nàng biết y thuật và võ công. Tối hôm qua bộc lộ tài năng là vì bất đắc dĩ. Nếu có thể càng ít lộ diện càng tốt, bảo tồn thực lực của mình mới đúng là chuyện người thông minh nên làm.
Thanh Thanh tuy không đủ khôn ngoan, nhưng lại vô cùng nghe lời. Tô Khuynh Hoạ không cho nàng nói, nàng tuyệt đối sẽ không nói.
Mộc cô cô nhìn dáng vẻ muốn nói lại thôi của hai người bọn họ. Thầm nghĩ nhất định đã làm ra chuyện xấu hổ gì, sợ hãi mất mặt nên không dám nói. Mộc cô cô thậm chí còn nghĩ, Tô Khuynh Hoạ có lẽ nghèo đến điên rồi, nên mới muốn quyến rũ Thái Tử điện hạ, thật đáng thương.
Mộc cô cô tự cho là đúng, thở dài một hơi, vờ làm người tốt nói: “Đại tiểu thư, kỳ thật rất tội nghiệp, từ nhỏ đã phải sống và lớn lên ở nông thôn, hơn nữa mẹ đẻ lại……” Mộc cô cô đột nhiên phát hiện mình nói lời không nên nói, lập tức bịt miệng, tìm lý do rời đi.
Lúc này sắc mặt Tô Khuynh Hoạ dọa người u ám như lôi sét, trừng mắt nhìn bóng lưng rời đi của Mộc cô cô.
Tô Khuynh Hoạ nàng thề, nhất định phải báo thù. Nàng muốn Tô Vương Gia và Chương thị bị trừng trị, nhất định.
Thanh Thanh thấy sắc mặt kinh khủng của Tô Khuynh Hoạ, biết rõ là vì vừa rồi Mộc cô cô nhắc đến mẹ đẻ của Đại tiểu thư, nhẹ nhàng hỏi: “Tiểu thư, tỷ không sao chứ?”
Tô Khuynh Hoạ là người biết ẩn nhẫn. Nàng nhịn nhục nhiều năm như vậy, rốt cuộc cũng chờ đến cơ hội này. Sao nàng có thể xúc động lỗ mãng được.