Tô Khuynh Hoạ lộ ra khuôn mặt tươi cười giống như không có việc gì nói: “Tỷ không sao, muội vừa nói muốn ra ngoài dạo chơi với tỷ, vẫn giữ lời chứ?”
Thanh Thanh khẩn trương: “Tiểu thư muốn ra ngoài, Thanh Thanh tất nhiên phải đi cùng, đâu ra lý do từ chối chứ.” Đại tiểu thư là chủ tử của nàng. Chủ tử lại hỏi đến ý kiến của nàng, khiến Thanh Thanh lo lắng, gấp gáp.
Tô Khuynh Hoạ cười: “Vừa rồi tỷ nói những lời kia với bà ta, nhưng tỷ chưa từng xem muội là hạ nhân mà đối đãi. Nhất là tối qua, khi muội chịu bị bọn họ đánh vì che giấu cho tỷ. Tỷ càng chắc chắn xem muội là tỷ muội.”
Thanh Thanh nhận được thương yêu lại lo sợ. Nàng là nô tỳ, thuần phục chủ tử vốn là chuyện phải làm. Nhưng Tô Khuynh Hoạ chưa từng xem nàng là hạ nhân ti tiện. Thậm chí nàng đối tốt với Tô Khuynh Hoạ một phần, Tô Khuynh Hoạ nhất định đối tốt với nàng ba phần.
Thanh Thanh cảm động rơi hai hàng lệ nóng, quỳ bịch trên mặt đất nói: “Đại tiểu thư, tỷ đối với nô tỳ như người thân, nô tỳ nguyện sống chết đi theo Đại tiểu thư, cho dù phải trả giá bằng cả tính mạng không luyến tiếc.”
Tô Khuynh Hoạ chưa từng mong Thanh Thanh sẽ hi sinh tính mạng vì mình. Tính mạng của mỗi người đều là bảo vật trân quý, không có lý do phải hi sinh vì bất cứ ai.
Nhưng khi Thanh Thanh nói ra lời này, Tô Khuynh Hoạ có thể cảm nhận được sự chân thành của nàng, lần nữa sưởi ấm nội tâm Tô Khuynh Hoạ.
Tô Khuynh Hoạ nâng Thanh Thanh dậy, ôm lấy nàng: “Thanh Thanh, cảm ơn muội.”
“Tiểu thư, bất luận tỷ muốn làm gì. Thanh Thanh mãi mãi đứng bên cạnh tỷ, cùng tỷ kề vai sát cánh, dù cho Thanh Thanh có chút ngốc nghếch.” Thanh Thanh vừa có ý chí chiến đấu sục sôi, vừa có chút tội lỗi. Nàng biết Tô Khuynh Hoạ là người làm nên chuyện lớn, mà đại sự chi nhân bên cạnh phải có tâm phúc thông minh và phụ tá đắc lực. Nhưng Đại tiểu thư lại hết lần này đến lần khác quan tâm đến người ngốc nghếch như nàng.
Tô Khuynh Hoạ không biết nên khóc hay cười, nhẹ nhàng đùa giỡn đánh vào đầu Thanh Thanh, tinh nghịch nói: “Chúng ta không nói những chuyện ân tình thế này nữa, chỉ dạo phố tận hưởng thôi.”
Tô Khuynh Hoạ kéo tay Thanh Thanh vui vẻ ra khỏi phủ Tô Vương Gia.
Mộc cô cô đến chỗ Chương thị cáo trạng: “Đại phu nhân, vừa rồi nô tỳ gặp Tô Khuynh Hoạ và tỳ nữ của cô ta. Người đoán nô tỳ đã phát hiện thứ gì?”
“Ngươi có gì cứ nói đi.” Tâm tình Chương thị hiện tại rất không tốt. Đều vì tối qua Tô Khuynh Hoạ làm loạn một trận. Sáng hôm nay Tô Khuynh Thành đến trung cung gặp Thái Tử điện hạ, Thái Tử điện hạ lại đối với nàng vô cùng lạnh nhạt.
“Tô Khuynh Hoạ có tiền cho tỳ nữ trị thương. Hơn nữa khi nô tỳ bắt gặp lại sợ hãi lắp bắp. Hôm qua mặt cô ta còn sưng như phế nhân, thế mà hôm nay lại khỏi hơn phân nửa. Nô tỳ đoán, đây không phải là chuyện lang trung bình thường có thể làm được.” Mộc cô cô lo lắng nói.
Chương thị hoàn hồn, tức giận không thôi: “Ý ngươi là Tô Khuynh Hoạ câu dẫn Thái Tử, mời ngự y nội cung đến trị thương cho tỳ nữ của cô ta?!” Đây chính là chuyện lớn, chuyện lớn vô cùng.
“Tô Khuynh Hoạ này quả nhiên là hồ ly tinh. Hai mặt qua lại tạo duyên phận với Thái Tử điện hạ, thâm tâm luôn muốn quyến rũ Thái Tử điện hạ. Nhưng Tô Khuynh Thành nhà ta và Thái Tử điện hạ đã có giao tình từ nhỏ đến lớn, vốn đã đến độ bàn chuyện hôn sự, lại bị cô ta một cước đá bay.” Chương thị giận dữ khôn nguôi. Tô Khuynh Hoạ thật giống mẫu thân của cô ta đều là hồng nhan hoạ thuỷ, không thể giữ lại!
Mộc cô cô cười âm hiểm: “Đại phu nhân, người nói tối hôm qua muộn như vậy Tô Khuynh Hoạ mới trở về. Cô ta và Thái Tử điện hạ có phải đã cá nước thân mật rồi không?” Mộc cô cô hoàn toàn biến Tô Khuynh Hoạ thành hồ ly tinh ti tiện. Cô ta vốn là nha đầu thô tục bước ra từ nông thôn, đương nhiên là hồ ly tinh ti tiện. Mà hồ ly tinh làm ra loại chuyện này cũng không kỳ lạ.