“Thanh Thanh, muội thật ngốc. Bọn họ hỏi muội cái gì, muội cứ nói là được rồi, sẽ không bị đánh thành bộ dạng này.” Nếu Tô Khuynh Hoạ chậm thêm một bước, bọn họ có thể đã đánh chết nàng. Mạng người trong mắt bọn họ chính là con sâu cái kiến, ti tiện tầm thường.
“Tiểu thư, nô tỳ đã nguyện ý, tuyệt sẽ không phản bội tiểu thư.” Thanh Thanh chân thành nói.
Nha đầu ngốc, Tô Khuynh Hoạ thương yêu nhẹ nhàng nâng mặt nàng, sợ đυ.ng vết thương của nàng.
“Muội yên tâm, thù này tỷ nhất định sẽ thay muội báo.” Bọn họ đánh Thanh Thanh thế nào, Tô Khuynh Hoạ nàng muốn bọn họ trả đủ bằng đấy.
“Tiểu thư, tỷ đừng mạo hiểm vì muội. Đại phu nhân, Đích tiểu thư đều đắc tội không nổi đâu.” Thanh Thanh lo lắng Tô Khuynh Hoạ sẽ vì nàng mà chọc giận bọn họ, đến lúc đó lại hướng về phía tiểu thư hạ độc thủ.
Thanh Thanh thực sự khiến Tô Khuynh Hoạ đau lòng: “Trong phủ này, muội chính là người thân của tỷ, tỷ không cho phép bất cứ ai ức hϊếp người của tỷ.” Tô Khuynh Hoạ phát thề, nàng tuyệt đối không cho phép.
Thanh Thanh cảm động khôn nguôi, bản thân đã chọn đúng chủ tử. Chỉ có Đại tiểu thư mới đối tốt với nô tỳ như thế. Có đôi khi nàng nghĩ mãi không hiểu vì sao nhiều hạ nhân mỗi ngày đều nói xấu tiểu thư, tiểu thư rõ ràng là người tốt.
“Tiểu thư, cảm ơn tỷ, nhưng Thanh Thanh thực sự không mong tỷ vì Thanh Thanh mà bị bọn họ nhắm đến.”
“Được rồi, đừng nói những chuyện này nữa. Tỷ dìu muội về.” Tô Khuynh Hoạ đỡ Thanh Thanh về phòng.
Nô tỳ bị thương, căn bản không được xem trọng. Tô Khuynh Hoạ sống trong phủ không có đồng nào trên người, miễn bàn đến việc bỏ tiền mời đại phu đến chữa trị cho Thanh Thanh.
Nhưng đây không phải chuyện lớn, vì bản thân Tô Khuynh Hoạ nàng là một đại phu y thuật cao siêu, chút vết thương nhỏ này không làm khó được nàng.
Tô Khuynh Hoạ ra ngoài viện, hái vài loại cây cỏ, đánh tan thành bã, thoa lên vết thương trên mặt Thanh Thanh.
“Thanh Thanh, muội cố chịu một chút, cỏ này thoa lên mặt có thể sẽ không thoải mái, nhưng hiệu quả rất tốt. Ngày mai nửa mặt của muội sẽ tiêu sưng đi nhiều, qua hai ngày là ổn thôi.” Tô Khuynh Hoạ nói.
Thanh Thanh kinh ngạc, cỏ dại ngoài viện còn có hiệu quả như vậy ư? Tiểu thư y thuật cao minh, nàng nói nhất định là đúng đấy. Thanh Thanh liền ngoan ngoãn đắp cỏ dại này lên.
Đến hôm sau, khi rời giường nhìn đến vết thương, kết quả đã tốt lên rất nhiều. Vốn là mặt sưng như đầu heo thoáng cái đã tan đi phân nửa. Đổi lại là ngự y trong cung, chỉ e cũng không có được y thuật diệu thủ hồi xuân như vậy. “Tiểu thư, y thuật của tỷ đúng là cao minh. Lúc trước chỉ biết tiểu thư biết y thuật, không ngờ lại lợi hại đến thế.” Thanh Thanh khen không dứt miệng, Đại tiểu thư đúng là thâm sâu khó đoán.
“Hôm nay, muội lại thoa lên một lần nữa. Ngày mai sẽ có thể hoàn toàn tiêu sưng.” Tô Khuynh Hoạ tự tin nói.
Thanh Thanh có chút khó tin, hôm qua mặt của nàng sưng như thế, có khi phải mất đến một tuần mới có chuyển biến tốt. Không ngờ hôm nay, vừa đứng lên nhìn, nàng liền chấn kinh rồi. Tiểu thư nói ngày mai có thể khỏi, nàng càng thêm tin tưởng không một chút nghi ngờ.
“Tiểu thư, tỷ thật lợi hại. Không chỉ biết múa, còn biết y thuật, hơn nữa tất cả đều giỏi. Đúng rồi, còn cả võ công nữa!” Thanh Thanh lập tức biến thành tiểu mê muội. Nàng cảm thấy Đại tiểu thư thật sự rất giỏi. Bất luận là phương diện nào cũng mạnh hơn Đích tiểu thư, tuyệt đối không giống nha đầu nông thôn.
Tô Khuynh Hoạ che miệng cười khẽ: “Nha đầu muội, đem tỷ khoe khoang không có giới hạn. Cứ như đệ nhất thiên hạ vậy.”
“Tiểu thư, tỷ thật sự rất lợi hại đó. Tối hôm qua, trong yến hội của Thái Tử điện hạ. Sau khi tỷ múa kinh hồng vũ, bọn họ đều nói tỷ mới đúng là kinh thành đệ nhất mỹ nhân, Tô Khuynh Thành nên xuống đi.” Thanh Thanh không nhịn được cười trộm.