Tô Vương Gia bất đắc dĩ thở dài một hơi nói: “Khuynh Hoạ, ngươi biết lần này ngươi trở về là vì cái gì không?”
“Khuynh Hoạ biết, là vì chuyện từ hôn với Thái Tử điện hạ.” Tô Khuynh Hoạ nói. Nàng tất nhiên biết rõ chuyện này, nhưng ngày nàng trở về, nàng tuyệt đối không cho bọn họ được như ý.
“Vậy lần này ngươi múa kinh hồng vũ, ngươi tận lực tiếp cận Thái Tử điện hạ, ngươi biết ngươi làm sai gì chưa!?” Hai mắt Tô Vương Gia trừng lớn, giận dữ mắng mỏ.
“Phụ thân, chuyện từ hôn của Khuynh Hoạ đều là do mọi người định đoạt, con cũng chưa từng ngăn cản.” Tô Khuynh Hoạ làm ra vẻ vô tội.
Chương thị tức giận run rẩy: “Mẹ của ngươi đưa cho ngươi khối ngọc bội, đó là bằng chứng để từ hôn. Ngươi nhanh giao ra đây, không có ngọc bội làm sao huỷ mối hôn sự này?”
“Nhưng Khuynh Hoạ thực sự không biết ngọc bội ở đâu, có lẽ đã làm mất rồi. Đây cũng không phải chuyện Khuynh Hoạ có thể làm chủ.” Tô Khuynh Hoạ giả vô tội, điềm đạm đáng thương. Giống như là lỗi của bọn họ, không liên quan đến mình.
Tô Khuynh Hoạ này chắc chắn là cố ý giấu ngọc bội đi. Cô ta không muốn từ hôn với Thái Tử điện hạ, cô ta muốn gả cho Thái Tử điện hạ! Tô Khuynh Thành tức giận nghĩ.
“Đồ mẹ ngươi để lại cho ngươi, lẽ nào ngươi lại không quý trọng?” Tô Khuynh Thành căn bản không tin.
“Khi còn nhỏ không hiểu chuyện, hiện tại trưởng thành rồi thực sự hối tiếc không kịp.” Tô Khuynh Hoạ tiếc nuối nói.
Khuôn miệng nhỏ nhắn nói ra thực sự là không một kẽ hở, hơn nữa lời cô ta nói trước sau như một, hoàn toàn không nhìn ra được có phải đang nói dối hay không? Có lẽ chuyện này là thật, nếu không chính là tâm cơ của cô ta vượt trên toàn bộ mọi người bọn họ. Chương thị nghĩ đến đây, không khỏi run sợ. Tô phủ giữ lại một người thế này, thật sự quá nguy hiểm. Phải nhanh chóng để cô ta từ hôn với Thái Tử điện hạ, rồi đuổi cô ta ra khỏi Tô phủ.
“Vương Gia, ngài nói chuyện này với Hoàng Thượng chưa? Hoàng Thượng nói thế nào?” Chương thị gấp gáp hỏi.
Tô Vương Gia thở dài: “Hoàng Thượng nói, không thể không có khối ngọc bội này, bằng không không có cách nào từ hôn được. Nhưng ta vẫn sẽ tiếp tục nói rõ chuyện này với Hoàng Thượng, còn nàng nữa người được phái đến nông thôn Khuynh Hoạ đã tìm thấy chưa?”
“Vương Gia, đã đi mấy ngày, có lẽ cũng sắp có tin tức rồi.” Chương thị đã phái người đến thôn quê của Tô Khuynh Hoạ tìm ngọc bội. Nếu ngọc bội thực sự bị làm mất, hoặc là giấu ở đó, thì dù có đào ba tất đất, bà ta cũng phải tìm cho ra.
Nhưng bọn họ làm sao tìm được. Khối ngọc bội này ở ngay bên cạnh Tô Khuynh Hoạ, chỉ bị nàng giấu đi thôi. Trừ khi là nàng muốn, bằng không không ai có thể tìm được.
“Chuyện này cứ vậy đi. Ta còn phải nhắc nhở ngươi một câu, Thái Tử điện hạ không phải người ngươi có thể tiếp xúc, tự thu xếp cho tốt.” Sau khi nói xong Tô Vương Gia liền phất áo rời đi.
Những lời này khiến Tô Khuynh Hoạ khó chịu vô cùng, khiến nàng không chốn dung thân.
Tô Khuynh Thành chán ghét trợn mắt nhìn Tô Khuynh Hoạ mỉa mai: “Đại tỷ, nếu tỷ thật lòng thích Thái Tử điện hạ, muội có lẽ có thể cầu xin Thái Tử điện hạ để ngài nạp tỷ làm thϊếp. Dù sao chúng ta cũng là tỷ muội, có phúc cùng hưởng đi.”
Chương thị cũng châm chọc kɧıêυ ҡɧí©ɧ: “Đúng vậy, con đừng xem thân phận thϊếp thất là không tốt. Đợi ngày sau Thái Tử điện hạ kế ngừa long vị, đến lúc đó con chính là Tần phi.”
Ha ha, Tô Khuynh Hoạ lạnh lùng cười, giữ im lặng.
Tô Khuynh Thành và Chương thị kiêu ngạo mang theo hầu cận bên người đi lướt qua nàng.
Sau khi tất cả mọi người rời đi. Tô Khuynh Hoạ đỡ Thanh Thanh dậy, đau lòng nói: “Bọn họ thật đáng hận, lại đánh muội thành thế này.”
“Tiểu thư, Thanh Thanh không sao, chỉ cần tỷ không sao là tốt rồi.”