Tô Khuynh Hoạ dùng tay ra hiệu với Thanh Thanh. Thanh Thanh lập tức tự giác ngậm miệng không hỏi tiếp nữa.
Nữ quyến phía trước đều đang bàn luận sôi nổi về các thiếu gia, công tử tuấn tú ngồi phía đối diện.
“Phải nói tốt nhất vẫn là Thái Tử điện hạ rồi.”
“Thái Tử điện hạ đương nhiên là tốt, nhưng chúng ta với không tới đâu. Đích tiểu thư Tô Khuynh Thành sau này mới chính là người trở thành Thái Tử Phi.”
Nữ quyến khác khinh thường nói: “Ta thấy cũng chưa chắc, lần trước cô không trông thấy Thái Tử điện hạ ghét bỏ Đích tiểu thư thế nào khi nhìn thấy khuôn mặt bị huỷ dung của cô ta à.”
“Ôi, dù thế nào thì cũng không đến lượt chúng ta. Ta xem chừng Nhị điện hạ cũng không tệ đâu.”
“Nhị điện hạ đúng là không tệ. So về tài trị quốc ta cảm thấy còn lợi hại hơn Thái Tử. Đáng tiếc Hoàng Thượng cứ thiên vị Thái Tử.”
“Này, lời này của cô không thể nói lung tung được, sẽ rơi đầu đó.” Một nữ quyến khác vội nhắc nhở.
Tô Khuynh Hoạ im lặng nghe hết những lời các nàng nói, Nhị điện hạ?
“Thanh Thanh, muội biết Nhị điện hạ không?” Tô Khuynh Hoạ hỏi Thanh Thanh.
Thanh Thanh lắc đầu, nô tỳ làm sao biết Nhị điện hạ được. Ngoại trừ Thái Tử điện hạ, trước kia thường đến phủ Vương Gia, nô tỳ không nhìn thấy vị điện hạ nào khác.
“Đích tiểu thư muốn biểu diễn.”
Các nữ quyến kích động nói.
Tô Khuynh Thành mị nhãn bước lên, đứng ở vị trí trung tâm điện. Ánh mắt ẩn ý đưa tình nhìn Thái Tử điện hạ, động tình đánh khúc đàn tri âm tri kỷ. Tiếng đàn vừa phát ra, lập tức thu hút sự chú ý của tất cả mọi người đang ngồi. Người lúc trước chỉ chăm chăm nói chuyện phiếm cũng đều ngưng miệng, rất nghiêm túc nghe Tô Khuynh Thành đánh đàn.
“Thiên lại chi âm, nhiễu lương tam nhật.” Thái Tử điện hạ tán thưởng.
Từ sau khi nhìn thấy khuôn mặt huỷ dung nhan của Tô Khuynh Thành, đối với nàng không còn hứng thú. Nhưng hôm nay mặt Tô Khuynh Thành đã khỏi rồi, vẫn là kinh thành đệ nhất mỹ nhân. Tự đáy lòng Thái Tử điện hạ cũng tán thưởng Tô Khuynh Thành thật là xinh đẹp yêu kiều, đa tài đa nghệ. Tiếng đàn hay thế này quả nhiên là tuyệt đại giai nhân.
Hoàng Thượng và Hoàng Hậu cũng không ngừng tán thưởng, thâm tâm đã nhận định người con dâu này.
Sau khi Tô Khuynh Thành đánh xong khúc đàn, mọi người vẫn còn chưa phục hồi lại tinh thần. Thái Tử vừa rồi bị Tô Khuynh Thành làm cho say đắm, để nàng đến ngồi bên cạnh mình.
“Khuynh Thành, chỗ tổn thương trên mặt nàng đã khỏi chưa?” Thái Tử điện hạ có chút áy náy về thái độ đối với Tô Khuynh Thành lần trước.
Tô Khuynh Thành tỏ vẻ rộng lượng: “Thái Tử điện hạ, Khuynh Thành đã khỏi hoàn toàn rồi.”
“Đó là tất nhiên, cho nên nàng mới có thể đứng ở trước mặt bổn cung xinh đẹp như thế này.” Thái Tử điện hạ lỗ mãng dùng ngón tay trỏ trêu chọc lên khuôn mặt của Tô Khuynh Thành.
“Ngược lại ta cảm thấy nàng càng ngày càng xinh đẹp hơn rồi.”
“Đa tạ Thái Tử điện hạ khen ngợi.” Khỏi phải nói, Tô Khuynh Thành hiện tại vui vẻ đến nhường nào. Đối với nàng mà nói, lấy lại sự yêu thích của Thái Tử điện hạ chỉ là chuyện nhỏ. Có ai không quỳ gối dưới sắc đẹp của nàng. Huống chi nàng đã lấy ra đòn chí mạng. Chỉ sợ trong điện này không chỉ có một mình Thái Tử điện hạ cảm mến nàng, nhưng đáng tiếc nàng là người của Thái Tử điện hạ, bọn họ chỉ dám đứng từ xa mà nhìn.
“Đúng rồi, tại sao ta không thấy Tô Khuynh Hoạ đâu cả?” Thái Tử điện hạ vốn đã chờ mong Tô Khuynh Hoạ tràn đầy cõi lòng, kể từ khi từ biệt đến nay hắn ngày đêm đều nhớ đến nàng, nhưng lại không nhìn thấy bóng dáng nàng đâu.
Tô Khuynh Hoạ bị bọn họ dấu đằng sau như vậy, bao phủ trong đám người, đương nhiên là không thể thấy được.
Tô Khuynh Thành không vui: “Thái Tử điện hạ, ngài nhớ Đại tỷ của ta đến thế sao?”
Thái Tử điện hạ thấy mỹ nhân không vui, yêu chiều dụ dỗ: “Ta chỉ là hiếu kỳ, hỏi một chút thôi. Đừng giận nữa, nàng ăn hoa quả đi, đây đều là hàng cung ứng đặc biệt. Trong phủ Tô Vương Gia nào có thể ăn được.”
“Thật là ngọt, ăn rất ngon.” Tô Khuynh Thành vui vẻ nói.