Phượng Bá Thiên Hạ: Cẩm Tú Thế Tử Phi

Chương 49: Kinh Diễm

“Đương nhiên, đợi nàng gả cho bổn cung, trở thành Thái Tử Phi của bổn cung. Nàng muốn ăn cái gì liền ăn cái đó, có địa vị cao sang, hưởng vinh hoa phú quý vô tận.” Thái Tử điện hạ nói.

Đây chính là thứ Tô Khuynh Thành vẫn luôn muốn. Nàng đã đợi ngày này từ rất lâu, những người từng xem náo nhiệt của nàng ngày trước, nay lại bị nàng hung hăng vả mặt. Nàng gả cho Thái Tử đã là chuyện chắc chắn.

Trải qua chuyện hôm nay, Thái Tử điện hạ thật sự đã say đắm Tô Khuynh Thành, vốn đang không ôm kỳ vọng gì đối với Tô Khuynh Thành, lần này đã thực sự lấy được yêu thích của Thái Tử.

Thái Tử điện hạ vừa ăn hoa quả vừa xem các tiết mục, nói: “Vẫn là nàng biểu diễn xuất sắc nhất, những thứ yên chi tục phấn này căn bản không thể so sánh với nàng.”

“Thái Tử điện hạ quá khen rồi, Khuynh Thành thẹn không dám nhận.” Tô Khuynh Thành học thành dáng vẻ thiếu nữ e thẹn.

Cố ý dụ hoặc Thái Tử điện hạ muốn được hắn ôm về trung cung, tuỳ ý trở thành Thái Tử Phi.

Thanh Thanh chứng kiến Tô Khuynh Thành được Thái Tử yêu thích, vẻ mặt mất hứng. Nàng bất bình thay cho tiểu thư nhà mình. Thanh Thanh tuy ngốc, nhưng cũng nhìn ra Đại tiểu thư đã dụng tâm chuẩn bị vì yến hội của Thái Tử. Có thể thấy Đại tiểu thư đối với Thái Tử điện hạ rất coi trọng.

Mà Thanh Thanh chỉ biết thứ nhất không biết thứ hai, Tô Khuynh Hoạ tiếp cận Thái Tử điện hạ cũng không phải chân tâm thật ý. Đối với việc Tô Khuynh Thành được Thái Tử yêu thích trở lại, Tô Khuynh Hoạ chỉ nhoẻn miệng cười, nàng tự tin có thể khiến Tô Khuynh Thành thất sủng lần nữa, cứ đợi xem đi.

Mặt khác các nữ quyến đang thảo luận sôi nổi, hâm mộ, ghen ghét, oán hận đều có.

“Vừa rồi cô còn nói, Đích tiểu thư e là không thành Thái Tử Phi được, chẳng phải cô nói sai rồi sao? Sớm biết như vậy, ta đã đánh cược với cô một trận, vừa hay có thể thắng thứ đồ trang sức đáng tiền.”

“Nhìn loại tiền đồ này của cô, khó trách chỉ có thể gả cho thư sinh tầm thường không có chí tiến thủ. Trượng phu nhà cô đến nay đã mất bao nhiêu lần khảo thi rồi? Đến cái thám hoa cũng còn không có. Hứ.”

“Cô đừng đắc ý, cô cho rằng tướng công nhà cô đối với cô rất chân thành ư? Hắn cũng ra ngoài uống hoa tửu biết bao nhiêu lần rồi, nhiều lần đã bị tướng công của ta bắt gặp.”

“Hay là tướng công cô cũng đi uống hoa tửu? Thật là khéo trùng hợp, chuyện này cũng có thể bắt gặp được. Quả thật là trường thi thất ý trường tình đắc ý mà.”

Hai nữ nhân này cãi vã ầm ĩ, Tô Khuynh Hoạ nghe không nổi nữa, cách hiến vũ của mình còn một khoảng thời gian, chẳng bằng đi ra ngoài hít thở không khí.

Thanh Thanh vừa muốn đi theo liền bị Tô Khuynh Hoạ ngăn cản: “Muội ở lại đây đi, nếu như bọn họ phát hiện không có tỷ, muội cứ nói tỷ đi nhà xí, tránh cho bọn họ nắm được nhược điểm để giáo huấn.”

“Cũng đúng, vậy được thôi. Tiểu thư phải chú ý an toàn nha, hoang cung rất lớn, cẩn thận kẻo lạc đường.” Thanh Thanh lo lắng.

“Muội yên tâm đi, tỷ đâu phải trẻ con, tỷ sẽ không đi quá xa đâu.” Tô Khuynh Hoạ khẽ cười đi ra ngoài.

Tô Khuynh Hoạ đứng trong đình cách đó không xa nhìn lên ánh trăng sáng trên bầu trời, liền nghĩ tới Nhan Mặc thế tử ở Thanh Nguyệt đình, có phải hắn vẫn đang ở đó ngắm trăng không? Hắn thực sự sẽ đến xem mình biểu diễn chứ?

Nghĩ đi nghĩ lại, Tô Khuynh Hoạ liền xuất thần.

Phía sau vang lên một thanh âm dễ nghe: “Tiểu thư cũng ra ngắm trăng sao? Ta không thích âm nhạc ồn ào bên trong, liền ra ngoài hít thở không khí. Trừ tiếng đàn của Đích tiểu thư Tô gia ra, những thứ khác thật sự khó nghe.”

Tô Khuynh Hoạ nhìn nam nhân này, một thân hoa phục, vừa nhìn đã nhận ra là hoàng tộc, không chừng là vị Tiểu Vương Gia hoặc Tiểu Điện Hạ nào đó. Tuy rằng dung mạo không xuất trần như Nhan Mặc, nhưng cũng là số ít mỹ nam tử mà Tô Khuynh Hoạ từng gặp qua, còn một người khác nữa chính là Thái Tử điện hạ.