Phượng Bá Thiên Hạ: Cẩm Tú Thế Tử Phi

Chương 47: Vũ Y

Tô Khuynh Hoạ đã từng gặp qua tiểu thái giám này, hắn là người bên cạnh Thế Tử. Những lời này Tô Khuynh Hoạ nghe xong liền hiểu, là Nhan Mặc đang đợi nàng ở Thanh Nguyệt đình.

“Thanh Thanh, muội ở lại đây, tỷ đi một lúc sẽ về.” Tô Khuynh Hoạ sau khi nói xong liền đi cùng tiểu thái giám.

Dưới sự dẫn dắt của tiểu thái giám, quả nhiên nhìn thấy trong Thanh Nguyệt đình có một thân ảnh áo trắng, phiêu phiêu dục tiên.

“Nhan Mặc thế tử.” Tô Khuynh Hoạ khách khí hành lễ.

“Tô Đại tiểu thư khách sáo rồi, ta đã chuẩn bị xong thứ đồ cô muốn đây.” Vũ y lần trước Tô Khuynh Hoạ giao phó, Nhan Mặc đã sai người chuẩn bị xong. Tô Khuynh Hoạ đã từng nói muốn thứ tốt nhất, Nhan Mặc liền nghiêm túc chuẩn bị. Xin sư phó tốt nhất trong cung làm ra bộ hồng sắc vũ y này. Bất luận là đường thêu, hay chất liệu, bảo thạch, đều là loại tốt nhất.

Tô Khuynh Hoạ chỉ nhìn thoáng qua bộ hồng sắc vũ y này, hai mắt liền toả sáng, tán tụng: “Chế tác vũ y này đều thuộc loại tốt nhất. Ta chỉ tuỳ ý nói một câu, vậy mà ngài làm cho ta được như thế này.”

Không thể không nói, trong lòng Tô Khuynh Hoạ có phần cảm động. Hắn là Thế Tử, tuỳ tiện đưa ra một bộ y phục đều là loại tốt không phải bàn. Thế nhưng hắn lại tiêu phí tâm tư làm ra một bộ vũ y trân quý thế này vì nàng. Chất lượng của vũ y này có thể so với y phục thường ngày của hoàng hậu.

“Cô thích là được, ta chỉ bỏ tiền mà thôi.” Nhan Mặc thế tử cười ôn hoà.

Tô Khuynh Hoạ nói: “Cảm ơn ngài.”

Thiên ngôn vạn ngữ đều không thể thốt nên lời, đến bên miệng cũng chỉ còn một câu cảm ơn nhàn nhạt.

“Còn chuyện cô nhờ ta đã thay cô làm xong. Tiết mục của cô sẽ là tiết mục cuối cùng, đúng theo yêu cầu của cô.” Chuyện Tô Khuynh Hoạ nhờ vả chính là muốn tiết mục này trở thành tiết mục cốt lõi, Tô Khuynh Hoạ thực sự có tài múa có thể diễm áp toàn bộ ư? Nhan Mặc tỏ vẻ rất mong chờ.

“Cảm ơn ngài.”

“Lại cảm ơn, giữa chúng ta không cần khách khí như vậy.” Nhan Mặc thế tử khẽ cười, kỳ thật nội tâm có chút không vui. Cảm giác khoảng cách giữa hắn và Tô Khuynh Hoạ vô cùng xa xôi. Nhưng tại sao hắn phải để ý những thứ này, hắn với Tô Khuynh Hoạ không phải chính là quan hệ này sao? Nhan Mặc cười tự giễu.

“Nhan Mặc thế tử, thọ yến của Thái Tử điện hạ đã bắt đầu, ngài không vào sao?” Tô Khuynh Hoạ nghi hoặc hỏi.

Nhan Mặc chỉ cười nhạt một tiếng: “Ta không thích nơi như vậy, còn không bằng yên yên tĩnh tĩnh ở nơi này ngắm trăng.”

Kỳ thật Tô Khuynh Hoạ cảm thấy khó hiểu, hiện tại nàng chỉ có thể bất đắc dĩ ép bản thân tiếp nhận.

“Kinh hồng vũ của ta, ngài sẽ đến chứ?” Tô Khuynh Hoạ ngại ngùng hỏi. Tô Khuynh Hoạ thiếu chút nữa thốt lên cho hắn biết, kinh hồng vũ này cũng xem như cảm ơn hắn đã giúp đỡ nàng. Nhưng những lời này nói ra chính nàng cũng cảm thấy buồn cười. Vì kinh hồng vũ này là thẻ cược để Thái Tử yêu mến nàng. Mặc dù đây không phải ý định ban đầu của nàng.

Nhan Mặc ngẩn người, vui vẻ cười nói: “ Hiển nhiên sẽ đến.”

“Được.”

Hai người lời nói nhạt nhẽo, nhưng thâm tâm cả hai đều có ngàn vạn tâm tình bắt đầu lay động.

Nhìn bóng Tô Khuynh Hoạ rời đi, Nhan Mặc càng ngày càng không nhìn ra nữ tử này. Chỉ là một nha đầu nông thôn, vẫn có tài nghệ như thế, hoàn toàn không giống một nữ tử nông thôn thô tục. Tại thọ yến của Thái Tử nàng dâng lên điệu kinh hồng vũ này, là vì Thái Tử sao? Nàng thực sự sẽ gả cho Thái Tử sao? Nếu là như vậy, hắn và nàng nhất định không phải người chung đường. Nghĩ thế, Nhan Mặc liền tiếc nuối thở dài.

Tô Khuynh Hoạ nhẹ nhàng ngồi xuống. Thanh Thanh thấy tiểu thư đã trở về, lặng lẽ hỏi: “Đại tiểu thư, tỷ ra ngoài làm gì vậy?”