Phượng Bá Thiên Hạ: Cẩm Tú Thế Tử Phi

Chương 46: Đệ Nhất Mỹ Nhân

“Mẫu thân đang trách Khuynh Thành ngốc ư?” Tô Khuynh Thành càng thêm uất ức.

Chương thị bất đắc dĩ thở dài, nữ nhi của mình so với Tô Khuynh Hoạ tốt hơn gấp trăm lần. Chỉ duy nhất không nặng tâm cơ bằng Tô Khuynh Hoạ. Với tính cách này của nàng, sau này sẽ chịu nhiều thua thiệt.

“Con gái, không phải là con ngốc, mà là con không giảo hoạt bằng cô ta. Nhưng không sao, mẫu thân sẽ bảo vệ con thật tốt.” Chương thị yêu thương vuốt tóc Tô Khuynh Thành.

“Mẫu thân thật tốt.”

“Đúng rồi, con chuẩn bị lễ vật gì cho thọ yến của Thái Tử rồi?” Chương thị mong chờ hỏi. Thọ yến lần này là cơ hội hiếm có để bắt lấy sự yêu thích của Thái Tử, nhất định phải chuẩn bị thật tốt.

“Sở trường giỏi nhất của con gái là tài đánh đàn, con sẽ dâng cho Thái Tử điện hạ một khúc tri âm tri kỷ.” Tô Khuynh Thành ngẩng đầu đầy kiêu ngạo. Nói đến tài đánh đàn của nàng, cũng như kỳ danh dung mạo của nàng, đều là đệ nhất kinh thành. Nha đầu nông thôn Tô Khuynh Hoạ kia, chỉ sợ sách còn chưa đọc được mấy quyển, lấy gì so với nàng.

“Con gái, làm tốt lắm. Nếu con dâng khúc này lên, lại phối hợp với khuôn mặt tuyệt mỹ của con. Thái Tử điện hạ sẽ lần nữa yêu thích con thôi.” Chương thị mừng rỡ cười nói.

“Mẫu thân đoán Tô Khuynh Hoạ sẽ dâng lễ vật gì?”

“Cô ta?” Chương thị nghe xong không biết nên khóc hay cười: “Con gái à, cô ta có thể vào cung mà không làm trò cười cho thiên hạ đã là vạn phúc rồi. Con còn trông chờ cô ta dâng được lễ vật gì đây?”

Tô Khuynh Thành che miệng cười trộm: “Mẫu thân nói đúng như suy nghĩ trong lòng con.”

“Hơn nữa, dù cô ta có muốn chuẩn bị lễ vật gì, ta đều gạt bỏ. Con cứ việc yên tâm, con mới đích thị là tiêu điểm thọ yến lần này.” Chương thị kiêu ngạo nhìn nữ nhi nhà mình. Chỉ có nữ nhi của bà ta mới đúng là đệ nhất mỹ nhân kinh thành, chỉ có nữ nhi của bà ta mới có thể xứng đôi với Thái Tử điện hạ.

Buổi tối Tô Khuynh Hoạ ngồi bên bàn viết một phong thư, trên thư nói rõ một chuyện với Nhan Mặc thế tử. Sau đó liền thả chim bồ câu đi. Tô Khuynh Hoạ hài lòng khóe miệng khẽ cười.

Chờ xem, Tô Khuynh Hoạ ta cũng không phải hạng người hèn nhát và tầm thường, sẽ không để các ngươi khi dễ cả đời. Một ngày nào đó, Tô Khuynh Hoạ sẽ đem các người dẫm nát dưới lòng bàn chân, báo mối thù vứt bỏ thê tử.

Ngày thọ yến của Thái Tử đã đến, toàn bộ phủ Vương Gia náo nhiệt như lễ mừng năm mới. Người nào cũng trang phục dự tiệc lộng lẫy. Nhất là Thất di nương và Tam muội, trâm trên đầu giống như cây thánh đàn.

Còn Tô Khuynh Hoạ thì mặc y phục mà Thất di nương đưa đến, gần như nắm được khí chất của nàng. Màu lam nhạt giống như một đóa thanh liên, cao thượng quật cường, siêu thoát thế tục.

Thời khắc Tô Khuynh Hoạ bước đến, ánh mắt tất cả mọi người đều bị nàng thu hút, sợ hãi thán phục tại sao trên thế gian có thể có mỹ nhân đẹp như vậy. Nhưng cảm thán qua đi chính là khinh thường cùng ghen ghét. Tô Khuynh Hoạ nói cho cùng vẫn là nha đầu nông thôn, làm sao so được với người khác.

Tô Khuynh Thành mặc một kiện y phục đào hồng, y phục cùng đồ trang sức đều là cao cấp xa xỉ nhất. Mặc trên người có thể nhìn ra địa vị không tầm thường, cao cao tại thượng.

Tô Khuynh Thành khinh miệt nhìn Tô Khuynh Hoạ, cô ta căn bản kém hơn mình, Thái Tử điện hạ nhất định sẽ say mê mình.

Lên kiệu tiến cung, Tô Khuynh Hoạ cũng là người cuối cùng, hơn nữa còn là kiệu rách nát nhất. Đây đều là sắp xếp của Chương thị.

Thanh Thanh nhìn tiểu thư nhà mình chịu uỷ khuất, đau lòng cực độ. Đến cả chỗ ngồi cũng là ở cuối cùng. Chính vì vậy, cho dù Tô Khuynh Hoạ đã đến hoàng cung, cũng che phủ ở đằng sau bởi đám người, căn bản không có ai chú ý đến nàng.

Chương thị này đúng là dốc nhiều công sức. Nhưng Tô Khuynh Hoạ nàng lại dễ dàng bị bà ta nắm trong tay ư?

Lúc này, một tiểu thái giám vỗ vỗ vai Tô Khuynh Hoạ, lặng lẽ nói: “Đại tiểu thư, người làm rơi khăn ở Thanh Nguyệt đình.”