Tô Vương Gia nghiêm mặt, lo lắng nhìn Tô Khuynh Hoạ nói: “ Từ nhỏ con đã lớn lên ở nông thôn, lễ nghi trong cung phức tạp, không thể so với Tô phủ. Con lại chưa từng học qua, tiến cung làm trò cười, người mất mặt không phải con, mà là bản vương.”
Nội tâm Tô Khuynh Hoạ cười lạnh, hận ý lại nổi lên mãnh liệt. Nàng cũng là con gái ông ta, vì sao đãi ngộ lại khác biệt lớn như thế. Ông ta không phải cân nhắc cho nàng mà chỉ đang lo lắng cho bản thân mình.
Tuy thâm tâm căm hận ông ta, nhưng ngoài mặt vẫn làm ra dáng vẻ vâng lời: “Phụ thân dạy dỗ chí phải, Khuynh Hoạ sẽ cẩn trọng.”
Thanh Thanh ở một bên đau lòng. Đại tiểu thư thật đáng thương, thuở nhỏ mất mẹ, còn bị đưa đến nông thôn. Vất vả trở về cũng không được phụ thân chào đón, người nào ở Tô phủ cũng khi dễ tiểu thư, thật là quá thảm mà.
“Như vậy đi, còn vài ngày nữa là thọ yến của Thái Tử, con tốt nhất vẫn nên học một ít quy củ.” Tô Vương Gia đang muốn phái lão ma ma đến dạy quy củ cho Tô Khuynh Hoạ. Lại bị Chương thị cùng Thất di nương đoạt trước.
“Vuong Gia, chuyện này giao cho thϊếp đi, đây vốn dĩ là bổn phận của thϊếp mà.”
Cơ hội tốt như vậy, Chương thị sao có thể bỏ qua được, bà ta muốn lợi dụng tốt cơ hội này giáo huấn Tô Khuynh Hoạ một chút, lời ra khỏi miệng mang theo ác khí.
Thất di nương đương nhiên biết chủ ý của Chương thị, nên cũng mở miệng tranh thủ cơ hội lần này, không cho Chương thị thực hiện được. Vì bây giờ bà và Tô Khuynh Hoạ là cùng chung chiến tuyến.
Tô Vương Gia liếc nhìn Chương thị và Thất di nương, nói: “Nàng là đương gia chủ mẫu, chuyện này giao cho nàng đi.”
Chương thị đắc ý: “Đa tạ Vương Gia.” Ngược lại đối với Tô Khuynh Hoạ tựa như ác lang ngoan độc cười cười.
Đáng sợ đến mức Tô Khuynh Hoạ khẽ run. Đã rơi vào tay bà ta, chính là thảm rồi. Chương thị cùng Tô Khuynh Thành hai mẹ con không chừng muốn tìm cách lấy cớ để giáo huấn nàng.
Thanh Thanh cũng căng thẳng bóp chặt tay thành nắm đấm, lo lắng nhìn tiểu thư nhà mình.
Thất di nương bất đắc dĩ nhìn về phía Tô Khuynh Hoạ. Dùng ánh mắt nói cho nàng biết, bản thân chỉ có thể giúp đến đây.
Tô Vương Gia lại nói về phần lớn quy củ trong cung, để cho mỗi người quản tốt miệng của mình, cẩn thận lời nói, cẩn trọng việc làm. Bất cẩn nhỏ cũng có thể dẫn đến nguy hiểm rơi đầu.
Sau khi dặn đi dặn lại mới giải tán.
Nữ quyến trong phủ đâu chỉ đơn giản là vui mừng, đều là có tâm tư riêng. Có nữ nhi tỉ mỉ ăn mặc, có lẽ còn có thể được hoàng thân quốc thích nhìn trúng, từ nay về sau bay lên cành cao.
Tô Khuynh Hoạ ưu phiền nhất một chuyện. Nàng muốn học quy củ, nhưng mẹ con Chương thị tận lực làm khó dễ.
Vừa trở lại gian phòng, chưa kịp uống ngụm nước. Chương thị, Tô Khuynh Thành cùng hai tỳ nữ bên người đã đến, trong tay còn cầm đoản côn. Vừa nhìn cũng biết là xảy ra chuyện gì. Lúc học quy củ nếu không chú tâm sẽ bị đoản côn đánh, hơn nữa còn là danh chính ngôn thuận, căn bản không thể cáo trạng.
Hai tỳ nữ quả thực như hổ sói đói, cười âm hiểm: “Đại tiểu thư, chúng tôi là phụng mệnh Vương Gia, dạy bảo thật tốt cho Đại tiểu thư về quy củ hoàng cung. Nếu có chỗ đắc tội, kính xin thứ lỗi.”
Đây là nhắc nhở trước lúc đánh à? Tô Khuynh Hoạ im lặng cười.
Hai tỳ nữ không chút khách khí, đi tới đối diện Tô Khuynh Hoạ nói: “Vì thời gian cấp bách, chúng tôi không thể không nghiêm khắc một chút. Hôm nay trước hết học quỳ xuống đi.” Tỳ nữ Chương thị đắc ý nói.
Tỳ nữ của Tô Khuynh Thành nhịn không được, ở một bên cười trộm.
“Đại tiểu thư, ta hiện tại dựa theo quy củ trong cung dạy người quỳ xuống thế nào.”
Tô Khuynh Hoạ nén giận nói: “Vậy mời cô cô làm mẫu trước, nếu không ta làm sao biết nên quỳ xuống như thế nào?”