Thái độ Nhan Mặc đối với mình đột nhiên lãnh đạm, thật sự làm Tô Khuynh Hoạ không kịp thích ứng, không được tự nhiên.
“Cảm ơn ngài, Thế Tử, Khuynh Hoạ cáo từ.”
Sau khi Tô Khuynh Hoạ rời khỏi, Nhan Mặc lấy bức tranh kia ra, mỹ nhân được vẽ trên bức tranh đúng là Tô Khuynh Hoạ. Nhưng bức tranh hoàn toàn không đẹp bằng một phần vạn người thật.
Nhan Mặc cũng không biết vì sao lại đột nhiên vẽ ra bức tranh này, chỉ là trong đầu chợt nhớ đến Tô Khuynh Hoạ. Bề ngoài nàng đơn thuần vô hại, nội tâm lại khôn ngoan khó dò. Lại rất giống hắn, bọn hắn có lẽ là cùng một loại người.
Có điều…… Lựa chọn của nàng là Thái Tử điện hạ, hay là trong chuyện này có ẩn tình nào khác?
Nhan Mặc suy nghĩ nhiều, thình lình cảm giác được bản thân có chút buồn cười. Nào có nhiều ẩn tình như vậy, có lẽ đây là thứ nàng muốn nhất.
Tô Khuynh Hoạ thuận lợi trở lại Tô phủ, Thanh Thanh thấy tiểu thư trở về, mừng rỡ nói: “Tiểu thư, may mà tỷ trở về kịp lúc.”
“Làm sao vậy?” Tô Khuynh Hoạ hỏi, nàng rời đi mấy canh giờ đã xảy ra chuyện gì ư?
“Tiểu thư, không phải mấy ngày nữa phải tiến cung dự thọ yến của Thái Tử sao? Vừa rồi Vương Gia và Đại phu nhân cho gọi tất cả mọi người đến đại sảnh để nói đến chuyện này.”
Thanh Thanh vui mừng nói, nếu như tiểu thư vẫn chưa về, nhất định sẽ gây ra họa lớn.
Tô Khuynh Hoạ cũng cảm thấy may mắn. Nếu như muộn một bước, nàng đã bị Chương thị và Tô Khuynh Thành nắm được điểm yếu.
“Tiểu thư, chúng ta nhanh qua đó đi.”
“Được.”
Hai người tới đại sảnh. Tô Khuynh Hoạ là người cuối cùng đến, ánh mắt e dè nhìn đến những người đang ngồi ở đó.
Tô Vương Gia tất nhiên rất không hài lòng. Tô Khuynh Hoạ thong dong đến chậm, đúng là nha đầu nông thôn, thật sự không có quy củ, giáo dưỡng như vậy sao có thể tiến cung, đây không phải là làm mất mặt Tô phủ ư? Nhưng dù sao nó vẫn là vị hôn thê của Thái Tử điện hạ, nó vẫn phải đi.
Tô Vương Gia bất đắc dĩ thở dài một hơi.
Chương thị và Tô Khuynh Thành ngạo mạn nhìn Tô Khuynh Hoạ, nàng một thân trang phục rẻ mạt, đi trên đường có lẽ còn có thể nhìn được, nhưng tiến cung không phải là sánh ngang với hạ nhân sao?
Chương thị nói móc: “Ái chà, Khuynh Hoạ, Khuynh Thành tặng con y phục, nghe nói bị con từ chối rồi….?”
Tô Khuynh Nguyệt nghe xong châm biếm: “Có câu khiếu nhân cùng chí bất cùng, Đại tỷ hẳn là không có ý tiếp nhận ân huệ của Nhị tỷ.”
Lời này không thể tùy tiện trêu chọc người khác được.
Tô Khuynh Thành mở miệng: “Ơ kìa, Tam muội, muội nói gì thế, tỷ sao lại có thể bố thí, tỷ và Đại tỷ là tỷ muội, giúp đỡ nhau là chuyện phải làm.”
Thất di nương mở miệng: “Tâm ý Khuynh Thành tất nhiên là tốt. Chỉ là ta đã cho Khuynh Hoạ y phục rồi, nên không cần thêm y phục của con.”
Nghe những lời này sắc mặt Chương thị và Tô Khuynh Thành vô cùng không vui. Vốn định chứng kiến Tô Khuynh Hoạ làm trò cười, thế mà lại vô duyên vô cớ nhảy ra người xen vào việc của người khác.
Chương thị nghĩ thầm, Thất di nương xem ra là muốn đấu với mình, đây chính là tiện nhân ngươi tự tìm đến.
Thất di nương lại không sợ bà ta. Bà là phu nhân nhỏ nhất trong phủ, tất nhiên có được sủng ái của Vương Gia. Có Vương Gia làm chỗ dựa, bà không tin Chương thị có thể nuốt trọn được bà.
Sắc mặt Tô Vương Gia tối sầm: “Được rồi, các nàng đừng gây gổ nữa. Nếu Khuynh Hoạ đã có y phục đúng mực, vậy là được rồi.” Nếu làm loạn tiếp, truyền ra ngoài Tô Vương Gia hắn ngược đãi nữ nhi của mình, huống chi nó là người Tô phủ. Đám nữ nhân này chỉ biết tranh đấu, chưa bao giờ cân nhắc đại cục.
“Vương Gia nói đúng.”
“Vương Gia nói phải.”
Chương thị cùng Thất di nương câm miệng không nói thêm gì nữa.