Phượng Bá Thiên Hạ: Cẩm Tú Thế Tử Phi

Chương 40: Muốn Nhờ

“Không phải một con, cũng không phải hai con, là ba con.” Tô Khuynh Hoạ xinh đẹp tươi cười.

Chưởng quầy ngất ngây, không biết nàng là tiểu thư nhà nào, thật là khuynh quốc khuynh thành, cực kỳ xinh đẹp.

“Tiểu thư, mời bên này.”

Tô Khuynh Hoạ đáp đúng mật hiệu, chưởng quầy liền đưa Tô Khuynh Hoạ tiến vào một nơi bí mật trong sương phòng.

“Tiểu thư đến thật là trùng hợp, hôm nay Nhan Mặc thế tử vừa lúc ở bên trong thuyền hoa.” Chưởng quầy cười nói.

Thuyền hoa này là ngày ấy Nhan Mặc thế tử nói với Tô Khuynh Hoạ, nếu như gặp khó khăn gì, Tô Khuynh Hoạ có thể đến đây để tìm hắn.

Tô Khuynh Hoạ bước vào sương phòng, quả nhiên nhìn thấy Nhan Mặc ngồi trên bàn vẽ, đang vẽ một bức mỹ nhân đồ.

“Thế tử thật có nhã hứng, ta xem ngài vẽ thế nào.” Tô Khuynh Hoạ cười đi qua.

Nhan Mặc thoáng chút ngạc nhiên, không ngờ Tô Khuynh Hoạ lại đột nhiên đến thăm. Kể từ sau khi nói cho nàng về thuyền hoa này, liền không thấy nàng tìm đến mình. Cho rằng nàng thuận buồm xuôi gió, không cần trợ giúp của mình.

Nhan Mặc nhanh chóng thu tranh về, xấu hổ cười nói: “Thế nào, Tô đại tiểu thư hôm nay sao lại tìm đến Nhan Mặc rồi? Cuối cùng cũng gặp trở ngại rồi ư?”

“Ngài giống như rất hi vọng ta sẽ gặp trở ngại vậy.” Khó khăn ở Tô vương phủ còn ít sao, nhưng Tô Khuynh Hoạ đã quen giải quyết một mình, nàng cũng chỉ tin tưởng chính mình. Hơn nữa nàng tự có khả năng này. Hôm nay bức bách bất đắc dĩ mới đến tìm Nhan Mặc thế tử xin giúp đỡ.

“Không phải, có điều cô là một nữ tử kiên cường, hôm nay cô đến tìm ta, nhất định là gặp vấn đề không nhỏ rồi.” Nhan Mặc ung dung mỉm cười, điệu cười ôn hoà ấm áp, làm cho người ta thoải mái dễ chịu.

Tô Khuynh Hoạ nhìn ngây người, thế gian còn có nam nhân xinh đẹp hơn cả nữ nhân thế này, nhưng lại không mất đi dáng vẻ nam nhân dương cương chi khí. So với Thái Tử điện hạ khinh thường ngạo mạn mà nói, Nhan Mặc cho người ta cảm giác dễ chịu hơn.

“Với ta mà nói là việc khó, nhưng đối với ngài chỉ là chuyện nhỏ.” Tô Khuynh Hoạ ôn nhu cười.

Nhan Mặc bị dáng vẻ tươi cười của Tô Khuynh Hoạ làm cho ngẩn ngơ, nữ nhân này vốn đã cực kỳ xinh đẹp, lại khắc ý cười, quả thực phai màu ảm đạm của thế gian.

Nhưng nàng rõ ràng thu được kết quả tốt, lại khiến cho Nhan Mặc khó chịu, nàng xem hắn là người thế nào, đồ háo sắc ư?

Nhan Mặc lạnh nhạt nói: “Chuyện gì?”

Tô Khuynh Hoạ cũng cảm thấy bầu không khí xung quanh đột nhiên lạnh đi, phỏng đoán nhất định hành vi vừa rồi của mình khiến Nhan Mặc không vui. Đúng là nàng không hiểu con người Nhan Mặc, hai người bọn họ không thân chẳng quen, Nhan Mặc có lý do gì giúp nàng?

“Ta…… Ta muốn nhờ ngài chuẩn bị một bộ vũ y tốt nhất giúp ta.” Tô Khuynh Hoạ nói, không biết Nhan Mặc có còn đồng ý giúp nàng.

Nhan Mặc khẽ cười: “Việc nhỏ như vậy, có gì khó? Ta đồng ý giúp cô cũng được.”

Tô Khuynh Hoạ kinh ngạc, không nghĩ đến Nhan Mặc đồng ý sảng khoái như vậy, hoàn toàn vượt ngoài dự liệu của mình, liền cảm thấy xấu hổ vì ý nghĩ vừa rồi.

“Cô chuẩn bị vũ y là vì thọ yến của Thái Tử điện hạ sao?” Nhan Mặc đột nhiên có chút ủ rũ, Tô Khuynh Hoạ chẳng lẽ thật sự muốn gả cho Thái Tử ư? Chẳng lẽ hắn thật sự nhìn sai rồi, Tô Khuynh Hoạ cũng không có gì khác biệt so với những nữ tử tầm thường, đều muốn bò lên người có quyền thế.

“Phải.”

Tô Khuynh Hoạ trả lời gọn gàng, dứt khoát, lại khiến Nhan Mặc thất vọng cùng cực.

“Được rồi, ta đồng ý với cô, cô còn chuyện gì không?” Nhan Mặc lại lần nữa lãnh đạm.

Tô Khuynh Hoạ không biết mình đắc tội Nhan Mặc ở đâu, chẳng lẽ là vừa rồi vì muốn Nhan Mặc đồng ý giúp đỡ mà mỉm cười với hắn ư? Nhưng nếu hắn tức giận, vì sao còn đồng ý thỉnh cầu của mình?

Suy nghĩ của nam nhân lẽ nào cũng khó nắm bắt giống như nữ nhân? Tô Khuynh Hoạ bất lực cười.