“Nhưng mà Đại tiểu thư, lời cô ta cũng không phải là không có lý. Những thứ trang sức hay y phục tốt Đại tiểu thư đều không có, làm sao tiến cung dự tiệc. Muội lo bọn họ muốn mượn cơ hội này loại bỏ tiểu thư.” Thanh Thanh thật lòng suy nghĩ cho Tô Khuynh Hoạ. Nếu mặc y phục và trang sức hạ đẳng tiến cung, chắc chắn sẽ bị chế nhạo, nàng không muốn Đại tiểu thư chịu loại uỷ khuất này.
“Vậy muội muốn tỷ mặc bộ y phục này à?” Tô Khuynh Hoạ trêu chọc hỏi.
“Không không không, đây là y phục Đích tiểu thư từng mặc, Đại tiểu thư không thể mặc.” Thanh Thanh kiên định đáp.
Nhưng Đại tiểu thư không có y phục và trang sức tốt, nên làm gì mới được đây. Nghĩ vậy Thanh Thanh có chút uất ức, thút thít nỉ non.
Tô Khuynh Hoạ bất lực nhìn nha đầu này, thật là đa sầu đa cảm, hoàng đế không vội thái giám gấp. Còn chưa nói gì, nha đầu kia đã gấp vậy rồi.
Người khác đối với nàng thế nào, nàng không để tâm, nhưng vì đại kế báo thù của mình, y phục tốt nhất định phải có. Tô Khuynh Hoạ khoé miệng nhẹ câu, nàng nhất định phải nghĩ ra cách.
Ngay lúc này, Thất di nương phái người đưa y phục và trang sức đến.
Tô Khuynh Hoạ hiểu ý khẽ cười, Thất di nương là đang chủ động muốn hợp tác với mình, muốn cùng nhau đối phó Tô Khuynh Thành ư? Chuẩn xác hơn mà nói là lợi dụng lẫn nhau thôi.
“Đại tiểu thư, đây là y phục và đồ trang sức Thất di nương nhà ta đưa tới tặng người, muốn cho Đại tiểu thư tiến cung thật xinh đẹp.” Thái độ hai tỳ nữ trước sau thật khác biệt.
Thanh Thanh vui mừng, tiến lên nhìn chỗ y phục và trang sức này, chế tác đều là hàng cao cấp, vừa nhìn đã biết do một tay danh gia làm ra, Đại tiểu thư rốt cuộc cũng có y phục có thể tiến cung.
“Đại tiểu thư.” Thanh Thanh vui mừng gọi.
Tô Khuynh Hoạ cười, nhận lấy y phục này, “Thay ta cảm ơn Thất di nương, Khuynh Hoạ thật tình cảm tạ người. Sau này, nếu cần Khuynh Hoạ giúp, Khuynh Hoạ quyết không chối từ.”
Câu này ám chỉ tương lai cùng Thất di nương hợp tác, cũng xem như đã có chung mục tiêu.
Tỳ nữ cũng là người nhanh nhẹn, vui vẻ trở về phục mệnh.
Tô Khuynh Hoạ nhìn y phục này, chế tác tuy rằng không bằng mấy món đồ của Tô Khuynh Thành, nhưng đã là thượng hạng. Mặc bộ y phục này tiến cung, nhất định không mất mặt. Quan trọng hơn nữa là hoàn toàn yên tâm, không cần lo bị tính kế.
“Đại tiểu thư, thật tốt quá, tỷ có y phục rồi, không cần lo lắng người ta bàn tán gì nữa.” Thanh Thanh vui mừng làm Đại tiểu thư cảm thấy cao hứng.
Tô Khuynh Hoạ cười nói: “Y phục này tốt, có điều……” Có điều lần này tiến cung vô cùng quan trọng, nàng phải khiến cho người ta hai mắt phát sáng, cho nên nàng cần một thứ trên y phục đủ để để diễm áp quần phương.
“Đại tiểu thư, tỷ không hài lòng sao? Chẳng lẽ tỷ lo Thất di nương sẽ làm gì đó?” Thanh Thanh lo lắng nói.
“Không phải, Thất di nương về sau sẽ là bạn của chúng ta.” Tô Khuynh Hoạ cười nói.
Mắt Thanh Thanh toả sáng, tuy không biết từ lúc nào Thất di nương đã trở thành bạn, nhưng Thanh Thanh biết tiểu thư không phải người tầm thường, lời nàng nói nhất định là đúng.
“Thanh Thanh, hôm nay muội ở lại trong phủ, nếu có người tìm tỷ, muội cứ nói tỷ đã ngủ rồi. Nhớ lấy, không để cho ai vào phòng tỷ hiểu chưa.” Tô Khuynh Hoạ cẩn thận dặn dò Thanh Thanh.
Thanh Thanh gật đầu như búa bổ, chân thành nói: “Tiểu thư yên tâm đi, Thanh Thanh đã hiểu.”
Tô Khuynh Hoạ lúc này mới yên tâm từ cửa sau lặng lẽ ra ngoài.
Tô Khuynh Hoạ đi vào một gian thuyền hoa, đến chỗ chưởng quầy nói: “Cho ta một bức tranh sơn thuỷ vừa đến hôm qua, phía trên có một con Chu Tước.”
“Xin hỏi tiểu thư, Chu Tước là một con hay hai con?” Tô Khuynh Hoạ cùng chưởng quầy đối mật hiệu.