Không ngờ rằng, sau khi đến Tô phủ lại gặp được Thanh Thanh ngốc nghếch đáng yêu thế này. Người khác đều là hướng chỗ cao mà trèo lên, còn Thanh Thanh lại cam tâm tình nguyện đi theo mình.
Nhưng Tô Khuynh Hoạ nàng không phải là vật trong ao, nàng sẽ không cam chịu uất ức như vậy cả đời. Chỉ cần Thanh Thanh chân thành với nàng, nàng tương lai sẽ không bạc đãi nàng ấy.
“Nha đầu ngốc, muội mau dậy đi, vừa rồi tỷ chỉ nói đùa với muội thôi.” Tô Khuynh Hoạ nói.
Rất nhanh, Tô Khuynh Hoạ liền lên giường đi ngủ.
Ngày hôm sau, trong lúc vương phủ ăn cơm, Chương thị vẫn đang ngó chừng khuôn mặt của Tô Khuynh Hoạ. Chương thị thấy khuôn mặt nàng so với ngày hôm qua còn trắng mịn hơn, rõ ràng có chút lo lắng.
“Khuynh Hoạ à, thuỷ phấn yên chi hôm qua ta đưa cho con, con dùng có thích không?” Chương thị hỏi.
Mấy di nương sau khi nghe được cũng kinh ngạc, Chương thị vậy mà đưa cho Tô Khuynh Hoạ thuỷ phấn yên chi.
“Ơ, Đại phu nhân sao đột nhiên đối Khuynh Hoạ tốt như thế, cứ như nữ nhi thân sinh vậy.” Thất di nương chua ngoa nói. Sắc mặt Chương thị tối sầm, Thất di nương lại bắt đầu dệt chuyện, xử lý xong Tô Khuynh Hoạ lập tức sẽ xử đến ngươi.
“Trong lòng ta đã xem Khuynh Hoạ là nữ nhi ruột thịt của ta, lời nói của muội không được hay lắm.”
“Ha ha, thì ra là thế à, xem ra trước kia là muội đã hiểu lầm.” Thất di nương nói.
Tô Khuynh Hoạ đặt đôi đũa xuống, cười nói: “Đa tạ mẫu thân, Khuynh Hoạ dùng tốt vô cùng, sáng sớm hôm nay còn thoa nữa.”
Thanh Thanh đứng ở một bên im lặng, tiểu thư rõ ràng đâu có dùng, sao phải gạt người.
Tứ di nương nịnh nọt: “Đúng vậy, khuôn mặt Khuynh Hoạ hôm nay lại đẹp lên vài phần, dường như rất nhanh sẽ vượt qua Khuynh Thành.”
“Nhưng Khuynh Thành là đệ nhất mỹ nhân kinh thành, muội nói như vậy tìm đệ nhất mỹ nhân ở đâu được.” Thất di nương châm chọc kɧıêυ ҡɧí©ɧ, từ trước đến nay bà vốn dĩ không thích Chương thị, có thể chèn ép thì liền chèn ép.
Thất di nương liếc qua Tô Khuynh Hoạ, nghĩ thầm: nếu hãm hại Tô Khuynh Hoạ rồi giá hoạ cho Chương thị, vậy thì……
Nghe xong lời Thất di nương nói, sắc mặt Chương thị càng ngày càng đen, cực kỳ lúng túng. Chương thị trong nội tâm cười thầm: Tô Khuynh Hoạ, chờ mặt ngươi bị huỷ rồi, xem ngươi còn tư cách gì khoe khoang.
Tam tiểu thư Tô Khuynh Nguyệt khinh thường mở miệng: “Cô ta chỉ là một nha đầu nông thôn, làm sao so được với Khuynh Thành tỷ tỷ.”