Lúc này Tô Khuynh Hoạ giống như mới vừa tỉnh mộng, nàng cúi đầu giả thành bộ dạng như không dám nhìn thẳng Tô Khuynh Thành. Nàng giấu đi nét phẫn nộ trong ánh mắt, không ngừng nói: “Cảm ơn đích tiểu thư, cảm ơn đích tiểu thư.”
“Ma ma đang đưa tỷ tỷ đến chỗ mẫu thân sao?” Tô Khuynh Thành mỉm cười nói.
“Bẩm đích tiểu thư, đúng vậy.” Thôi ma ma cúi đầu, cung kính đáp.
“Ma ma không cần đi, Khuynh Thành đích thân đưa tỷ ấy đến tiền sảnh, mẫu thân và các di nương đều đang ở đó.”
Tô Khuynh Thành đeo mặt nạ giả nhân giả nghĩa, cười kéo tay Tô Khuynh Hoạ, dáng vẻ vui mừng.
Sắc mặt Tô Khuynh Hoạ khẽ chuyển, khoé miệng vô thức phủ lên một nét cười nhàn nhạt. Nhưng cái mỉm cười thoáng qua kia lại để cho Tô Khuynh Thành nhìn được.
Nàng nắm tay Tô Khuynh Hoạ, móng tay cứng rắn bóp Tô Khuynh Hoạ bị thương.
“Đích tiểu thư!” Tô Khuynh Hoạ bị đau nhẹ giọng kêu một tiếng.
Tô Khuynh Thành mới hồi phục lại tinh thần, vừa cười vừa nói: “Đại tỷ, Khuynh Thành không phải cố ý.”
“Hoạ Nhi không trách đích tiểu thư.” Giọng điệu thấp hèn của nàng cũng không làm Tô Khuynh Thành giảm bớt cảnh giác. Tô Khuynh Thành âm thầm cắn răng, không ngờ Tô Khuynh Hoạ có thể xinh đẹp như vậy. Nếu như điện hạ gặp nàng, không chừng sẽ thay đổi chủ ý, xem ra nàng phải sớm nghĩ cách thôi.
“Đại tỷ không trách Khuynh Thành là tốt rồi, phía trước chính là tiền sảnh, đại tỷ mau đi theo ta.”
Thời khắc bước vào cửa, tầm mắt của mọi người đều tụ lại trên người Tô Khuynh Hoạ. Đại đa số mọi người là tới để chế giễu, ánh mắt nóng rát khiến cho Tô Khuynh Hoạ rất không thoải mái.
“Mẫu thân, con đưa tỷ tỷ đến rồi đây.”
Nói xong, Tô Khuynh Thành liền buông tay Tô Khuynh Hoạ, ưu nhã tiêu sái đến bên cạnh Chương thị. Dáng vẻ Tô Khuynh Thành nhu nhuận hiểu chuyện, nhẹ nhàng xoa bóp bả vai cho Chương thị.
“Vị này chính là Vương phi nương nương, mẫu thân của người, các vị này theo thứ tự là Tam di nương, Tứ di nương và Thất di nương.”
Vẻ mặt Thôi ma ma xua nịnh đến bên cạnh Chương thị, hướng về Tô Khuynh Hoạ mà nói.
Tô Khuynh Hoạ nhút nhát nhìn mọi người, uốn mình hành lễ: “Hoạ Nhi bái kiến vương phi, bái kiến các vị di nương.”
Chương thị ánh mắt tối sầm lại, đột nhiên nhìn nàng yêu thương, vẫy tay nói: “Con à mau lại đây, để mẫu thân nhìn xem.”
Tô Khuynh Hoạ giống như có chút sợ người lạ, chần chừ không dám tiến đến, bộ dáng khúm núm, nhìn qua hết sức mất mặt.
“Đại tiểu thư, Vương phi thương yêu con như thế, con còn không nhanh qua đó?”
Âm thanh õng ẹo vang lên, kèm theo đó là một tiếng cười khẽ.
Tô Khuynh Hoạ nghe tiếng nhìn lại, chỉ thấy Thất di nương cầm khăn lụa khẽ che môi, hẳn là đến xem kịch vui rồi ~.
Tô Khuynh Hoạ ngập ngừng đi đến trước người Chương thị, Chương thị liền nhiệt tình giữ chặt tay nàng, lật qua lật lại vô cùng nhẹ nhàng.
“Mặc dù Hoạ Nhi lớn lên ở nơi hương dã, chịu nhiều khổ sở, nhưng đôi tay lại không thua gì các tiểu thư khuê các.”
Nói xong, Chương thị còn vỗ vỗ tay Tô Khuynh Hoạ, tiếp tục nói: “Khuôn mặt cũng mười phần tinh xảo, không tệ không tệ.”
Ánh mắt Chương thị như dò xét món hàng, khiến Tô Khuynh Hoạ cực kỳ khó chịu. Tô Khuynh Hoạ chỉ có thể cười theo, giả vờ ngây thơ nghe không hiểu chuyện.
“Mẫu thân đại tiểu thư năm đó là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân, đại tiểu thư tất nhiên không thể kém, tỷ tỷ người thấy đúng không?”
Thất di nương rõ ràng là không ưa Chương thị, mượn cơ hội vẽ chuyện. Tô Khuynh Hoạ âm thầm cười, người này không tệ, có thể dùng một chút.