Phượng Bá Thiên Hạ: Cẩm Tú Thế Tử Phi

Chương 6: Mưu kế

Tam di nương ngồi ngay ngắn ở một bên, không nói câu nào, trên mặt treo theo một ý cười nhàn nhạt. Mà Tứ di nương thì ở một bên đùa nghịch với đứa bé, đối với lời mà các nàng nói hoàn toàn không rảnh mà để ý đến.

Nét mặt Chương thị có chút không nén được giận, ai cũng biết con gái bà ta là đệ nhất mỹ nhân kinh thành do Thái tử điện hạ thân phong. Lục Sương Nhi này trước mặt nhiều người như vậy, không chút nể mặt, quả thực là đánh vào mặt bà ta.

“Thất di nương nói không sai, năm đó ta may mắn gặp mặt tỷ tỷ, quả thật có chút giật mình.”

“Ha ha……” Thất di nương bưng miệng cười, cũng không nói thêm gì nữa.

“Hoạ Nhi à, Vương gia tảo triều rồi, việc dâng trà liền miễn đi, để Khuynh Thành đưa con đi tham quan xung quanh chút đi.”

“Đúng vậy mẫu thân.” Tô Khuynh Thành đứng dậy cung kính hành lễ nói với Chương thị. Tô Khuynh Hoạ cũng bất tri bất giác cũng giống vậy mà hành lễ theo, “Cảm ơn Vương phi nương nương.”

“Lát nữa, ta cho người dọn dẹp lại Lan Đinh Viện, Khuynh Thành con chậm chút hãy đưa Khuynh Hoạ qua.”

“Nữ nhi đã biết.” Dứt lời, Tô Khuynh Thành thuận thế dắt tay Tô Khuynh Hoạ ra ngoài.

“Đại tỷ, ta dẫn tỷ ra hậu viện ngắm hoa sen nha, bây giờ là giữa tháng sáu, là lúc hoa sen nở đẹp nhất đấy.”

“Cảm ơn đích tiểu thư.” Tô Khuynh Hoạ đẩy thân phận mình xuống mức thấp nhất, vô cùng cung kính nói.

“Đại tỷ khách khí rồi, chúng ta đi nhanh chút đi, Tam muội và Tứ muội cũng thích chơi ở đó.”

Tô Khuynh Hoạ cảm giác căng thẳng, chẳng biết tại sao, nàng cảm thấy lần ngắm hoa này, Tô Khuynh Thành có tính toán khác.

Đi chưa tới nửa nén hương, hai người đã đến hồ sen của Tô vương phủ. Tô Khuynh Hoạ chỉ cảm thán cái hồ sen này cũng thật lớn, hoa sen nở lại càng rực rỡ hơn.

“Tam muội muội…… Tứ muội muội……” Tô Khuynh Thành hướng về phía hai nữ tử trên xích đu phía xa xa kêu lên.

Tô Khuynh Hoạ theo hướng nàng gọi mà nhìn lại, chỉ thấy hai cô nương một phấn một lam đang chơi xích đu.

Nghe thấy tiếng gọi của Tô Khuynh Thành, hai cô nương nhanh chóng dừng xích đu lại, chạy nhanh về hướng bên này. Hai cô nương đến trước người Tô Khuynh Thành, uốn thân hành lễ: “Bái kiến đích tiểu thư.”

“Nàng…… là đại tỷ sao? Lớn lên thật là xinh đẹp.” Một âm thanh non nớt vang lên. Người nói chính là Tứ tiểu thư Tô Khuynh Ngọc, năm nay mới chín tuổi, thiên chân vô tà, là con gái nhỏ của Thất di nương.

Tô Khuynh Thành cười nói: “Đúng là đại tỷ đấy, hôm nay đại tỷ mới từ nông thôn trở về, các muội nhanh bái kiến đại tỷ.”

“Bái kiến đại tỷ.” Âm thanh tiểu cô nương giòn giã êm tai, cười rộ lên cực kỳ đáng yêu.

Đổi một cái liền có một cô nương không hài lòng, nàng là Tam tiểu thư Tô Khuynh Nguyệt, mười hai tuổi, cũng là con gái của Thất di nương.

Lúc này Tô Khuynh Thành nháy mắt ra dấu với Tô Khuynh Nguyệt, Tô Khuynh Nguyệt lập tức hiểu ý.

Tô Khuynh Nguyệt nhìn Tô Khuynh Hoạ hỏi: “Đích tiểu thư và chúng ta chưa bao giờ đến nông thôn, nghe nói ở nông thôn chơi rất vui, không biết đại tỷ ở đó đã chơi những gì rồi?”

Tô Khuynh Thành trừng mắt liếc Tô Khuynh Nguyệt như trách tội, không có ý nhìn về phía Tô Khuynh Hoạ.

“Tam muội muội còn nhỏ không hiểu chuyện, đại tỷ đừng nên trách.” Tô Khuynh Thành giải thích.

Tô Khuynh Hoạ giống như bị người khác hỏi đến chỗ xấu hổ, nét mặt cứng đờ, khẽ cười xin lỗi.

“Cái này…… Ở nông thôn không có gì hay để chơi, thật sự không có cái gì tốt để chơi.”