Phượng Bá Thiên Hạ: Cẩm Tú Thế Tử Phi

Chương 4: Hồi Phủ

“Vậy thì theo ý đại tiểu thư, nhưng mà nếu làm chậm trễ đại sự, ma ma đảm đương không nổi.”

“Nếu xảy ra chuyện, Hoạ Nhi sẽ một mình gánh chịu, quyết không liên luỵ đến ma ma.” Tô Khuynh Hoạ đáp.

Nhìn dáng vẻ yếu ớt vô dụng của nàng, ngược lại Tô ma ma lại cảm thấy yên tâm. Nếu thực sự nha đầu kia muốn kéo dài thời gian, đến lúc đó Vương Phi nhất định cho nha đầu kia biết mặt.

Cân nhắc trong lòng, Tô Khuynh Hoạ hạ quyết tâm lập tức đổi từ xe ngựa sang thuyền nhỏ. So với xe ngựa, cái thuyền nhỏ này cũng không chậm, chỉ mất thời gian hai ngày đã đến kinh thành.

Tô ma ma vội vã đi gọi một cỗ xe ngựa, chỉ hai canh giờ đã từ bến thuyền đến Tô vương phủ.

Tô Khuynh Hoạ quan sát tứ phía vương phủ, nàng chưa từng thấy qua khung cảnh phồn thịnh đến vậy. Thôi ma ma thấy thế, không nhịn được càng thêm khinh bỉ nàng, quả nhiên là nha đầu nông thôn hoang dã chưa thấy qua tràng diện như thế.

Cửa trước cũng không lớn, bên trên có treo một đôi vòng đồng, ngoài thứ đó ra cũng không có vật nào khác. Rất hiển nhiên, đó không phải là cửa chính của Tô vương phủ! Mà là một cái cửa hông cực kỳ hẻo lánh.

Thôi ma ma tiến lên gõ cửa, rất nhanh cánh cửa được một gã sai vặt mở ra.

“Đại tiểu thư xin mời!” Thôi ma ma xoay người nói với Tô Khuynh Hoạ.

Trong tay áo Tô Khuynh Hoạ nắm chặt tay thành nắm đấm phút chốc liền buông ra, cố gắng kìm nén phẫn nộ trong lòng.

Nhất định sẽ có ngày, nàng quang minh chính đại bước vào từ cửa lớn Tô vương phủ.

Tô Khuynh Hoạ vừa theo ma ma vào cửa, liền nghe gã sai vặt bên cạnh thấp giọng cười nhạo. Nàng cố gắng khiến cho mình nhìn qua thứ gì cũng không hiểu theo sát lấy Thôi ma ma.

Nàng từng tưởng tượng sự phồn hoa của vương phủ, nhưng khi bước vào nàng vẫn kinh ngạc.

Hai người một đường đi qua vô số cảnh trí, đến đâu nha đầu cũng nhao nhao tiếng lên hành lễ với Thôi ma ma. Thế nhưng bọn nha đầu này tựa như không xem nàng là đại tiểu thư, không coi ai ra gì cười nhạo nàng.

Tiếp tục đi tới, đột nhiên trước mặt thổi đến một làn gió thơm, một nữ tử y phục vàng nhạt bước đến. Viên ngọc trên mặt trang trí tinh xảo, tư thái yểu điệu, bước đi đong đưa thuỳ mị, giống như một đoá mẫu đơn nở rộ.

“Bái kiến đích tiểu thư!” Thôi ma ma tiến lên hành lễ, trên mặt ngập tràn cung kính. Nàng tiến tới nâng bà ta dậy, cười dịu dàng nói: “Ma ma không cần đa lễ, mau dậy đi!”

Dứt lời, nàng lại xem xét Tô Khuynh Hoạ bên cạnh, hỏi: “Cô chính là đại tỷ ư? Hoan nghênh đại tỷ trở về.”

Trên mặt nữ tử đều là vẻ mừng rỡ, nhìn kỹ lưỡng cũng nhìn không ra nửa điểm không ổn. Người không biết còn thực sự cho rằng nàng thích Tô Khuynh Hoạ.

“Cô…… Chính là nhị muội muội ư?” Tô Khuynh Hoạ không chắc chắn nhỏ giọng hỏi. Chỉ là không nghĩ tới nữ tử không trả lời, sắc mặt phút chốc cứng đờ.

“Làm càn!” Thôi ma ma quát to: “Đích tiểu thư thân phận tôn quý, há lại cho ngươi xưng hô như vậy?”.

Tô Khuynh Hoạ sợ tới mức co rụt lại, bộ dạng xấu hổ không chốn dung thân của nàng ngược lại lại lấy lòng Tô Khuynh Thành.

“Ma ma ngươi cũng đừng trách đại tỷ, đại tỷ sống ở nông thôn, làm sao biết rõ mấy cái quy củ này?”

Tô Khuynh Thành kéo tay Tô Khuynh Hoạ, ngữ khí nhu hoà, vốn dĩ là động viên nhưng lại mang theo ý tứ châm chọc.

“Đích tiểu thư quá lương thiện rồi, đại tiểu thư, nếu như đích tiểu thư không trách người, người còn không mau cảm tạ đích tiểu thư?”

Thôi ma ma cảm thán một tiếng, quay người nói với Tô Khuynh Hoạ, giọng điệu lập tức thêm vài phần sắc bén.