“Đại ca đã trở lại? Mau, giúp ta chỉnh trang lại một chút, ta muốn đi gặp đại ca.” Lê Hề Nặc vội vàng đứng dậy, thậm chí quên cả thu dọn đồ đạc, hấp tấp bước ra ngoài.
“Tiểu thư, sao lại vội vàng như vậy? Đại công tử còn chưa vào phủ đâu.” Bà vυ' hầu hạ vội đuổi theo.
Nghe vậy, bước chân Lê Hề Nặc thoáng khựng lại. Sau khi tự mình điều tra ra những chuyện đó, nàng rất mong muốn gặp đại ca một lần, nhưng khi chuyện thực sự xảy đến, nàng lại có chút do dự. Đại ca trở về phủ, thật sự chỉ đơn thuần là về thăm nhà sao?
Dù đại ca có mục đích gì, nàng cũng phải đến xem. Đại ca đã chịu ủy khuất suốt bao nhiêu năm như vậy, không thể để hắn cứ mãi chịu ấm ức thêm nữa. Quyết tâm đã định, Lê Hề Nặc chỉnh trang lại y phục, bước nhanh ra ngoài.
Biết tin Lê Thư trở về, quản gia liền gác lại công việc trong tay, đích thân ra đón.
“Đại công tử, mời theo lão nô.” Quản gia cúi người hành lễ, thái độ cung kính, cử chỉ đúng mực, từng lời từng hành động đều không để người ta bắt được sơ hở.
Lê Thư hơi gật đầu.
So với khoảng thời gian còn ở tướng phủ, Lê Thư lúc này đã có sự thay đổi rất lớn. Thần sắc bệnh tật trên mặt hoàn toàn biến mất, từng cử chỉ, hành động đều toát lên vẻ trầm ổn, điềm đạm. Sau khi kinh qua chốn quan trường, hắn đã có thêm một loại khí thế khiến người khác không thể dễ dàng xem nhẹ. Vốn dĩ đã có dung mạo xuất sắc, trước đây vì nhiều lý do mà ưu thế này bị che lấp, nhưng giờ đây, tất cả đều được bộc lộ trọn vẹn khiến hắn càng thêm tôn quý, quý khí hơn người.
Ai có thể ngờ tới chứ? Quản gia thầm thở dài trong lòng., ai có thể ngờ đứa trẻ từng bị tướng gia gần như vứt bỏ lại có được thành tựu ngày hôm nay? Chỉ e có người trong hậu viện sắp tức đến phát điên rồi đi.
Lão đoán không sai. Sau khi nghe tin Lê Thư hồi phủ, từ viện của Nguyệt Thường truyền ra tiếng đồ sứ rơi vỡ loảng xoảng, mãi một lúc lâu sau mới lắng xuống.
Bên trong gian phòng được bài trí xa hoa, những món đồ sứ tinh xảo, tráng lệ bị chủ nhân của chúng không chút lưu tình quét thẳng xuống đất, vỡ vụn thành từng mảnh, khiến cả căn phòng trở nên bừa bộn. Bọn hạ nhân hầu hạ đều quỳ rạp trên nền đất, cúi đầu im thin thít, ngay cả thở mạnh cũng không dám.
Giữa đống mảnh sứ vỡ, một nữ tử vận váy dài màu xanh nhạt đứng đó, l*иg ngực phập phồng kịch liệt vì giận dữ. Không phải đã ra ngoài tự lập phủ đệ rồi sao? Vì cớ gì lại quay về? Bà ta đã phải vất vả lắm mới loại bỏ được chướng ngại này, nữ nhân kia đã cướp đi vị trí vốn thuộc về bà ta, giờ đây con trai của ả còn muốn trở lại tranh đoạt những gì đáng ra thuộc về nhi tử của bà ta sao?
Bà ta tuyệt đối không cho phép!
“Di nương đây là sao vậy? Còn các ngươi nữa, từng người từng người còn đứng ngẩn ra đó làm gì, mau thu dọn đi!” Hoa ma ma đẩy cửa bước vào, động tác thuần thục phân phó người dọn dẹp đống hỗn độn.
Bà ta đi đến bên nữ tử áo xanh, dịu giọng khuyên nhủ: “Chuyện gì lại khiến di nương tức giận đến vậy? Mau bớt giận, đừng để ảnh hưởng đến thân mình.”
"Còn có thể là ai?"
Nữ tử áo xanh hơi nhíu hàng mi tú lệ, đây là một mỹ nhân khuynh thành, mày cong như núi xa, mắt tựa sóng nước. Chỉ một cái chau mày cũng đủ khiến người khác đau lòng, hận không thể dâng hiến tất cả trân bảo trên thế gian chỉ để đổi lấy một nụ cười của nàng.
Có thể khiến di nương thất thố như vậy, ngoài đứa con trai kia ra thì còn ai vào đây? Hoa ma ma hiểu rõ, liền phất tay ra hiệu cho đám hạ nhân trong phòng lui xuống.
"Ngươi nói xem, sao hắn lại mạng lớn như vậy? Ta đã ra tay bao nhiêu lần, trước sau đều không thành công! Còn lần trước nữa, không phải nói là vạn vô nhất thất* hay sao?"
(*Vạn vô nhất thất: Ý chỉ xác suất thất bại cực kỳ thấp, gần như không thể xảy ra.)
Nữ tử này không ai khác chính là Lạc di nương, kẻ chưa từng chính diện đối mặt nhưng lại hại chết nguyên chủ.
"Ôi trời, di nương tốt của ta, lời này không thể nói bừa được đâu..."
"Được rồi, được rồi, ta biết, chẳng phải chỉ nói trước mặt ngươi thôi sao?" Lạc di nương không kiên nhẫn ngắt lời Hoa ma ma, rồi lạnh giọng hỏi: "Lần này hắn hồi phủ, các ngươi có biện pháp nào đối phó với hắn không?"
"Đại công tử đã tự lập phủ bên ngoài, lần này hồi tướng phủ cũng là đệ bái thϊếp chính thức, nghĩ đến chắc sẽ không ở lại lâu. Trước mắt đang là thời kỳ mấu chốt, không tiện làm lớn chuyện." Hoa ma ma dịu giọng khuyên nhủ, chỉ là khi Lạc di nương không để ý, bà ta thoáng bĩu môi khinh bỉ. Nếu không phải vì đại kế của chủ tử, bà ta việc gì phải giả lả với ả đàn bà ngu xuẩn này lâu đến thế?
"Hoa ma ma, ngươi đừng quên lúc trước các ngươi tìm đến ta đã hứa hẹn thế nào." Lạc di nương vung tay áo, thướt tha đi đến ngồi xuống ghế chủ vị.
"Không dám quên."
Hoa ma ma âm thầm cắn răng, đại kế của chủ tử sắp thành, tuyệt đối không thể để ả đàn bà ngu xuẩn này phá hỏng được. Xem ra, đã đến lúc đẩy nàng ta ra rồi.
"Không quên thì tốt."
Lạc di nương nâng bàn tay vừa mới tô móng lên nhẹ nhàng thưởng thức. Tuy tin tức Lê Thư hồi phủ đã phá hỏng tâm trạng tốt của nàng, nhưng bây giờ cũng dần khôi phục lại.
"Đi đi, làm việc cho tốt. Chuyện chủ tử của ngươi phân phó ta, ta đều hoàn thành thỏa đáng. Ngược lại là các ngươi, hết lần này tới lần khác mắc sai lầm trong cùng một việc, điều này không khỏi khiến ta hoài nghi năng lực của các ngươi."
Nhắc đến chuyện này, Hoa ma ma cũng cảm thấy buồn bực. Không biết Lê Thư thật sự là quá may mắn hay có vận số gì đặc biệt, mặc kệ bọn họ lên kế hoạch chu toàn ra sao, cuối cùng hắn vẫn có thể nhặt về một cái mạng.
Lần trước lại càng kỳ quái. Thuốc độc kia chính là Tiểu Đào tận mắt nhìn thấy Lê Thư uống xong, đây là loại dược đặc biệt điều chế dành riêng cho hắn, đảm bảo uống vào tuyệt đối không thể sống nổi. Vậy mà không hiểu sao, hắn vẫn có thể vượt qua.
Không chết đã đành, trời xui đất khiến thế nào mà cơ thể hắn vốn đã suy yếu lại dần chuyển biến tốt đẹp. Đúng là thần kỳ, thật sự là thần kỳ!