Sau Một Sai Lầm, Ta Bị Ràng Buộc Với Hệ Thống Hồng Nương

Quyển 1 - Chương 48: Bạo quân chí ái

Dù không mong ký chủ bị nam nhân khác cướp đi, nhưng khi nghe được suy nghĩ trong lòng ký chủ, 1314 vẫn không nhịn được mà âm thầm thay nam chủ thắp một loạt nến. Thích nhầm người như vậy—à không, nhầm yêu như vậy thật sự rất đáng thương mà.

[ Ngươi đang nghĩ gì thế? Lúc trước còn tức giận vì nam chủ tự ý hành động, giờ lại nghiêng về phía Tề Minh Tuyên rồi sao?] Cảm nhận được sự thay đổi trong cảm xúc của hệ thống, Lê Thư nhướng mày. Vật nhỏ này đúng là trở mặt còn nhanh hơn lật sách.

[Hắc hắc] 1314 cười gượng hai tiếng, rất nhanh đã đổi sang giọng điệu nghiêm túc, [Nam chủ bên kia, ký chủ tính toán làm thế nào?]

Nhắc đến chuyện này, Lê Thư có chút đau đầu. Những ngày gần đây, hành vi của Tề Minh Tuyên trước mặt hắn ngày càng lộ liễu, chỉ còn thiếu một bước đâm thủng tấm màn che. Lê Thư chỉ đành giả vờ không biết, hắn cho rằng chỉ cần kéo dài thời gian, sự nhiệt tình của nam chủ đối với hắn có lẽ sẽ phai nhạt. Mặc dù khoảng thời gian này có thể rất lâu, nhưng không sao, thứ hắn dư dả nhất chính là thời gian.

[Trước cứ để vậy đi, chẳng lẽ ngươi có cách nào khác sao?] Chỉ cần Tề Minh Tuyên chưa nói rõ, hắn sẽ tiếp tục giả vờ ngu ngơ. Dù sao cũng phải xem ai chịu không nổi trước.

Chẳng lẽ hắn lại là người phá vỡ tấm màn che giữa hai người trong khi Tề Minh Tuyên còn chưa mở miệng? Trong tình huống hiện tại, ai nói ra trước, người đó sẽ mất đi thế chủ động.

Dù sao thì, kẻ cần sốt ruột cũng không phải hắn.

Lê Thư bất động như núi, chỉ khổ cho Tề Minh Tuyên, mặc kệ y thử bao nhiêu lần, câu trả lời nhận được vẫn luôn giống nhau. Từ tự tin tràn đầy lúc đầu giờ dần trở thành bất an. Chỉ là gần đây, chuyện triều đình đã tiến đến thời điểm then chốt, y không thể không tạm gác chuyện tình cảm sang một bên, dồn toàn bộ tâm sức vào chính sự.

Tề Minh Tuyên bắt đầu bận rộn chuyện triều chính, rốt cuộc cũng không còn bị người khác quấy rầy để tranh thủ cảm tình nữa, Lê Thư nhẹ nhàng thở ra. Hắn đã rất nhiều lần suýt không nhịn được mà muốn trực tiếp làm rõ thái độ với Tề Minh Tuyên.

Nhưng cứ thế này mãi cũng không ổn. Lê Thư quyết định trở về phủ tả tướng một chuyến để dời sự chú ý.

Cảnh sắc phủ tả tướng trước sau như một, đình đài giao nhau, hoa nở rực rỡ, gia nhân làm việc đâu ra đấy. Nếu chỉ nhìn từ bên ngoài, kinh thành có lẽ chẳng có mấy đại quan quyền quý có được cuộc sống xa hoa đến vậy. Còn ở những nơi bọn họ không nhìn thấy, lê dân bách tính lại đang chịu cảnh khổ sở cùng cực.

“Cửa son rượu thịt thối, ngoài đường xác chết đói.” đó chính là câu dành cho những kẻ sống trong nhung lụa xa hoa, chúng làm sao có thể thấu hiểu sự khốn khó của dân chúng tầng lớp dưới? Vì ngu muội, vì tham lam, bọn họ thậm chí còn dám tham cả tiền cứu mạng. Những kẻ này chỉ lo tận hưởng cho riêng mình, nào biết đâu rằng, bên dưới vẻ ngoài gọn gàng sạch sẽ ấy, nội bộ đã mục nát từ lâu.

Giống như phủ tả tướng lúc này—một tả tướng quyền khuynh triều dã, dưới một người, trên vạn người. Trong nhà còn có một Trạng Nguyên vừa mới đỗ đạt, lại còn được Thánh Thượng vô cùng coi trọng. Đây là vinh quang bậc nào?

Cái gì? Ngươi nói vị Trạng Nguyên kia đã dọn ra khỏi tướng phủ, gần như không qua lại với người nhà?

Nhưng một nét bút cũng không thể xóa đi hai chữ "Lê gia". Dù không lui tới, thì đã sao? Chỉ cần hắn còn mang họ Lê, hắn vĩnh viễn bị buộc vào con thuyền mang tên Lê gia này.

Hiện tại, Lê Thư vẫn chưa hoàn toàn xé rách mặt với phủ tả tướng. Dù hắn có độc lai độc vãng thế nào, thì trong mắt mọi người, sớm muộn gì hắn cũng sẽ quay về Lê gia. Ngay cả bản thân tả tướng cũng nghĩ như vậy, vì thế, đối với đủ loại hành vi của Lê Thư, lão đều không can thiệp.

Lần này Lê Thư trở về tướng phủ bằng việc dâng bái thϊếp chính thức. Thanh Hòa có chút khó hiểu, đại nhân về nhà mình, vì sao còn cần bái thϊếp? Đối với thắc mắc này, Lê Thư chỉ cười, không giải thích nhiều. Thanh Hòa lập tức hiểu ra, không hỏi thêm nữa, mà chỉ làm theo trình tự, đem bái thϊếp dâng lên.

Nhận được thiệp do trưởng tử gửi đến một cách nghiêm túc, Lê Thành có chút kinh ngạc trong chốc lát, nhưng rất nhanh đã phản ứng lại, lắc đầu bật cười:

“Đứa nhỏ này…”

“Hãy đi thông báo cho đại tiểu thư, nàng mỗi ngày đều nhắc mãi chuyện đại ca về phủ.”

“Vâng.” Người hầu nhận lệnh, liền lui xuống.

Lúc nhận được tin tức, Lê Hề Nặc đang ngồi trước án thư, tập trung viết theo mẫu chữ. Gần đây, nàng rất thích hoạt động này, vì nó giúp tâm trí bình lặng hơn.

Từ ngày hôm đó, sau khi trò chuyện cùng bạn tốt, nàng bắt đầu tìm kiếm dấu vết để lại từ sự kiện năm đó. Không thể không nói, nàng thật sự đã tra ra không ít điều.

Trước hết là chuyện đại ca của nàng đã sống như thế nào trong phủ. Nàng vốn đã đoán được rằng, có lẽ hắn không có cuộc sống tốt đẹp gì, trong lòng cũng đã chuẩn bị sẵn sàng. Thế nhưng, dù đã đoán trước, nàng vẫn bị sự thật tìm ra làm cho hoảng sợ.

Cùng là con vợ cả, nhưng so với nàng… Không, không cần so với nàng. Dù có so với những đứa trẻ con vợ lẽ trong phủ, đại ca thậm chí còn thua kém hơn nửa.

Nếu không phải chính những người tuyệt đối trung thành báo lại cho nàng, thì dù thế nào, nàng cũng không thể tin được rằng, trước đây đại ca đã phải sống những ngày tháng như vậy.

Nàng biết rằng, trong hậu viện của các gia đình giàu có thường dễ xảy ra tranh đoạt, đấu đá lẫn nhau. Nhưng nàng vẫn luôn cho rằng nhà mình là một ngoại lệ, không có những chuyện dơ bẩn như thế. Hóa ra, không phải là không có, chỉ là tất cả những điều đó đều diễn ra ở những nơi nàng không nhìn thấy mà thôi.

Nàng từng nghĩ, đại ca chẳng qua chỉ là sống vất vả hơn một chút. Nào ngờ rằng, khi nàng còn có thể làm nũng trong lòng phụ thân, mẫu thân, thì đại ca đã một thân một mình bao lần xông qua Quỷ Môn Quan. Điều khiến nàng không thể nào chấp nhận được hơn cả, chính là những tổn thương lặp đi lặp lại đến từ người thân—mà trong đó, tự nhiên cũng có cả nàng.

Có hận không? Nàng không phải là đại ca, nên không thể hiểu được hết tâm tình của hắn. Nhưng nàng biết cảm giác tuyệt vọng là như thế nào: bệnh nặng, thân cô thế cô, xung quanh toàn là sài lang hổ báo, không có ai để tín nhiệm. Muốn sống sót, chỉ có thể tự mình cắn răng mà bước tiếp.

Chỉ một lần trải qua hoàn cảnh như vậy, nàng đã cảm thấy không chịu nổi, huống hồ đại ca phải lớn lên trong những ngày tháng như thế. Nghĩ đến bản thân từng ngây thơ mời đại ca về tướng phủ, còn nói rằng người nhà nhớ hắn, Lê Hề Nặc cảm thấy vô cùng hổ thẹn.

Lúc đó, nàng còn tưởng rằng mình đã tìm ra một cái cớ hoàn hảo. Nhưng bây giờ nghĩ lại, chỉ sợ khi đại ca nghe những lời ấy, hắn sẽ chỉ cảm thấy nực cười mà thôi. Vậy mà nàng còn từng đắc ý khi nhận được hồi đáp của hắn…

Hiện tại ngẫm lại, nàng thật sự quá ngu xuẩn, tự cho rằng mình đang cố gắng hàn gắn những vết rạn nứt trong gia đình, nhưng thực chất lại chỉ đang rắc muối lên vết thương của đại ca. Vết thương còn mới thì có thể chữa lành, nhưng vết thương trong lòng đại ca e rằng đã sớm không thể nào khép miệng được nữa.

Đại ca không có tình cảm với Lê gia, chưa bao giờ có, và đây là lần đầu tiên nàng nhận thức rõ ràng điều đó đến như vậy. Cũng đúng thôi, một gia tộc chỉ mang đến cho hắn đau đớn, một gia đình lạnh lẽo như băng, một nơi chưa từng trao cho hắn một chút hơi ấm thì có gì đáng để lưu luyến?

Sau khi biết được những chuyện này, Lê Hề Nặc cũng không còn bài xích chuyện Lê Thư tự tay diệt Lê gia nữa. Trong cuộc chiến tranh đoạt ngôi vị, phụ thân đứng về phía đối lập với Tần vương, mà giữa phụ thân và Tần vương, chỉ có thể là một mất một còn. Lê gia chính là trở ngại lớn nhất trên con đường của Tần vương. Khi Tần vương thắng lợi, y đã ra tay tàn nhẫn xử lý Lê gia, vừa để răn đe kẻ khác, vừa để trừ bỏ hậu họa. Được làm vua, thua làm giặc, nàng không có gì để nói.

Điều duy nhất khiến nàng canh cánh trong lòng, chính là người ra tay xử lý Lê gia lại là đại ca của nàng.

Trước đây, nàng từng cố chấp nghĩ rằng, chiếu lệnh này của tân hoàng là để trả thù nàng. Nhưng giờ ngẫm lại, có lẽ tất cả chỉ là do nàng tự suy diễn mà thôi.

Tự giễu cười khẽ, Lê Hề Nặc dừng bút, cẩn thận cất tấm thiệp đi.

“Tiểu thư, tướng gia phái người đến báo, đại công tử sắp về phủ.”