Sau Một Sai Lầm, Ta Bị Ràng Buộc Với Hệ Thống Hồng Nương

Quyển 1 - Chương 50: Bạo quân chí ái

[Ký chủ, Lạc di nương kia lại bắt đầu giở trò xấu!]

Từ khi biết Lạc di nương chính là kẻ đầu sỏ dẫn đến cái chết của nguyên chủ, 1314 đã quyết định theo dõi chặt chẽ từng cử động của ả. Nếu ả ra tay thêm lần nữa, ai biết liệu có nhân cơ hội thấy ký chủ sống tốt mà tiếp tục hạ sát thủ hay không?

Lần này đúng là bắt tại trận, phòng họa từ sớm, không tệ chút nào!

[Đừng nóng vội, lần này trở về chính là để kết thúc mọi chuyện thay nguyên chủ.]

Lê Thư trấn an hệ thống đang kích động. Hệ thống không phải nên vô cảm, lạnh lùng như máy móc sao? Tại sao cái hệ thống mang tên 1314 này lại còn dễ kích động hơn cả hắn?

[Ai, ký chủ, từ từ! Bên cạnh Lạc di nương hình như còn có một thế lực khác, chính người của thế lực này đã hạ độc nguyên chủ!]

1314 vội vàng báo lại phát hiện mới nhất cho Lê Thư.

Còn có một thế lực khác?Hơn nữa, thế lực này vẫn luôn ẩn nấp ngay dưới mí mắt của Lê Thành, làm thế nào mà không để lộ dấu vết? Trong nguyên tác, chuyện này thậm chí không hề được nhắc đến!

[Có thể tra ra nguồn gốc của thế lực này không?]

1314 xoay tròn thân thể, vô số dòng dữ liệu lướt qua cơ thể nhỏ bé của nó. Viên cầu kim loại vốn có màu xám lạnh lẽo nháy mắt bị phủ bởi ánh sáng xanh lục. Một lát sau, ánh sáng dần tắt đi, 1314 hạ giọng báo cáo:

[Xin lỗi ký chủ, 1314 không tra được. Chỉ có thể xác định Hoa ma ma bên cạnh Lạc di nương chính là người của thế lực bí ẩn này.]

Hoa ma ma? Chính là lão nhân theo sát bên cạnh Lạc di nương từ khi ả vào phủ sao? Những kẻ đó lại có thể ẩn nấp trong tướng phủ suốt bao năm như vậy, vậy thì Lê Thành là kẻ không hay biết thật, hay chỉ đang giả vờ mù quáng? Nếu lão biết, thì rốt cuộc lão đóng vai trò gì trong ván cờ này?

Lê Thư vốn trở về tả tướng phủ để giải quyết vấn đề cũ, nay vấn đề cũ còn chưa xong, lại kéo thêm một đống rắc rối mới.

“Tử Thư à, nếu có thời gian thì nên về phủ nhiều hơn. Hề Nặc mỗi ngày đều ở bên tai vi phụ nhắc mãi về ngươi đấy.”

Lê Thành, cũng như bao người khác, đều cho rằng sớm muộn gì Lê Thư cũng sẽ quay về Lê gia. Hiện tại hắn còn trẻ, có lẽ chưa hiểu hết tầm quan trọng của gia tộc. Nhưng đến khi trưởng thành, gặp phải trắc trở, hắn sẽ hiểu được cái lợi của việc có gia tộc chống lưng.

Huống hồ, lão chỉ có duy nhất một người con trai có thể kế thừa đại nghiệp. Hết thảy những gì lão đang có, tương lai cũng sẽ truyền lại cho đứa trẻ này. Trước kia lão có lẽ không đủ quan tâm đến Lê Thư, nhưng quãng đường phía trước còn dài, vẫn còn thời gian để bù đắp.

Chỉ là, lão không hề biết rằng người đáng để bù đắp, đã sớm không còn cảm nhận được gì nữa. Người đang đứng trước mặt lão lúc này không còn chút tình cảm phụ tử nào, cũng chẳng mảy may hứng thú với những thứ lão đang sở hữu.

“Phụ thân, lần này ta trở về là vì một chuyện. Không biết phụ thân có còn nhớ trận bệnh nặng của ta năm trước không?”

Đến giờ phút này, Lê Thư đã không còn muốn diễn trò phụ tử tình thâm với Lê Thành nữa.

Dù sao, đến khi nam chủ đăng cơ, hắn cũng sẽ hoàn toàn đoạn tuyệt với Lê gia. Với tốc độ của Tề Minh Tuyên, ngày đó hẳn là sẽ đến rất nhanh.

"Nhớ rõ, nhưng sao Tử Thư lại đột nhiên nhắc đến chuyện này?"

Trong lòng Lê Thành bỗng dâng lên một dự cảm chẳng lành.

Quả nhiên, hắn nghe thấy thanh niên trước mặt cất giọng thờ ơ, gần như vô tình:

"Vậy phụ thân hẳn cũng nhớ rõ, lần đó nhi tử suýt chết mới giữ được mạng chứ?"

"Ta từng nghĩ đó chỉ là một tai nạn ngoài ý muốn. Dù sao từ nhỏ thân thể ta vốn đã không tốt, những chuyện tương tự thế này cũng không phải lần đầu tiên xảy ra. Nhưng mãi đến không lâu trước đây, ta mới phát hiện, đây hoàn toàn không phải ngoài ý muốn. Kể cả những lần trước, đặc biệt là những lần hung hiểm nhất, tất cả... đều không phải tình cờ. Xem ra, trong tướng phủ này, có người muốn lấy mạng ta."

Cách xưng hô của Lê Thư thay đổi, đồng nghĩa với việc hắn đã quyết tâm truy cứu đến cùng.

"Chuyện này vô cùng hệ trọng. Chỉ bằng một câu nói của ngươi mà đã muốn vu khống, nếu không có chứng cứ xác thực, vi phụ không thể tin vào lời nói một phía của ngươi."

Là chủ nhân tả tướng phủ, ít nhiều Lê Thành cũng biết chuyện này. Khi đó,lão chẳng để đứa con này vào mắt, hơn nữa cuối cùng cũng không có án mạng xảy ra, nên lão không truy cứu. Nhưng bây giờ, Lê Thư lại chủ động lật lại chuyện cũ, đây chẳng phải là công khai tỏ thái độ bất mãn với lão sao.

"Đương nhiên, nếu có chứng cứ xác thực, vi phụ tất nhiên sẽ đứng ra chủ trì công đạo cho ngươi."

"Không cần."

Lê Thư đứng dậy, khóe miệng khẽ nhếch lên một độ cong không rõ ràng, giọng điệu mang theo ý châm chọc.

"Ta chỉ muốn hỏi một câu... À, bây giờ cũng không cần hỏi nữa, ta đã biết đáp án rồi. Phụ thân đúng là chưa từng khiến nhi tử thất vọng. Còn về chứng cứ mà phụ thân muốn, nhi tử đã giao cho Đại Lý Tự. Chờ một chút... Không, bọn họ đến rồi."

Lời vừa dứt, bên ngoài lập tức vang lên tiếng ồn ào.

"Ngươi, ngươi đúng là bất hiếu! Loại chuyện gia sự thế này sao có thể truyền ra ngoài, lại còn kinh động đến Đại Lý Tự?"

Lê Thành sững sờ trước hành động của Lê Thư. Lão ta vốn nghĩ rằng Lê Thư muốn giải quyết chuyện này trong âm thầm, hoàn toàn không ngờ rằng ngay trước khi hồi phủ, hắn đã lặng lẽ báo lên Đại Lý Tự, khiến lão trở tay không kịp.

"Ta tin tưởng Đại Lý Tự sẽ xử lý công bằng."

Lời này chẳng phải ám chỉ lão thiên vị, hành sự bất công sao? Lê Thành tức đến nghẹn lời.

"Nếu bản quan không mở miệng, ngươi nghĩ có ai dám thụ lý vụ án này sao?"

Không đợi Lê Thư đáp lại, cửa thư phòng bất ngờ bị mạnh mẽ đẩy ra.

Một nam tử vận huyền y đứng đó, ánh sáng sau lưng khiến bóng dáng y trở nên càng thêm cao lớn, áp lực vô hình lan tỏa khắp phòng.

"Vậy không biết tả tướng đại nhân nghĩ liệu bổn vương có dám không?"

-----------------

Tác giả có lời muốn nói: Sủng thê cuồng ma sắp online, hãy chuẩn bị tinh thần ~