Mục gia trải qua nhiều thế hệ trung thành với quốc gia, luôn tuân thủ nghiêm ngặt bổn phận. Tuy nhiên, trong mỗi thế hệ, ít nhất một nửa thành viên của gia tộc này không có được kết cục tốt đẹp, phần lớn đều tử trận nơi biên ải. Một gia tộc như vậy, làm sao có thể bị nghi ngờ tư thông với ngoại tộc? Điều này chính bá tánh Đại Chu cũng không thể nào tin nổi. Đó chính là Mục gia đã bảo vệ họ suốt trăm năm, là gia tộc vì quốc gia mà không tiếc máu rơi đầu mất, sao có thể làm ra chuyện phản quốc?
Lực lượng của bá tánh nói lớn thì lớn, mà nói nhỏ cũng chẳng sai. Chỉ dựa vào việc bá tánh không tin thì có ích gì? Chỉ cần người ở ngôi cao tin điều đó, kết cục đã được định đoạt.
Tình thế này, có thể trách ai? Chỉ có thể trách lòng người bị lợi ích làm cho dao động. Mục gia ngồi ở địa vị cao quá lâu, đến mức bá tánh nơi biên ải chỉ biết đến Mục gia mà quên đi hoàng đế. Cũng bởi vì Mục gia tồn tại, mà trở thành trở ngại cho sự phát triển của một số gia tộc khác. Vậy nên, chuyện Mục gia phải biến mất là điều hiển nhiên.
Vì mục đích đó, những gia tộc khác đã hợp tác, dùng những mưu kế tàn ác nhất để kéo Mục gia xuống ngựa. Họ không tiếc hy sinh cả một đội quân được trang bị hoàn hảo, không ngần ngại mở toang cánh cửa thành, nghênh đón ngoại địch xâm nhập. Họ đổi máu của cả một thành bá tánh để gán lên đầu Mục gia chiếc mũ phản quốc. Để kế hoạch này có thể thực hiện, họ vứt bỏ lương tri và hy sinh mọi thứ có thể hy sinh.
Khi quyết định xuống tay với Mục gia, họ đã không còn đường lui. Bất kể phải trả giá thế nào, hành động này chỉ được phép thành công.
Sau khi mọi việc thành công, họ đồng lòng chôn vùi tất cả những gì đã làm xuống đáy. Theo thời gian, câu chuyện về Mục gia dần bị lãng quên, giống như mọi sự kiện cũ kỹ năm xưa, phủ đầy bụi mờ trong dòng chảy của thời gian.
Con người thường dễ quên. Sau 20 năm, còn có bao nhiêu người nhớ đến Mục gia năm đó? Có lẽ thế hệ trước vẫn còn nhớ rõ, nhưng trong mắt những người trẻ tuổi, mọi công lao của Mục gia như chưa từng tồn tại. Họ chỉ biết rằng Mục gia bị kết tội phản quốc và cả nhà bị xử trảm. Một gia tộc từng vì nước mà tận trung, cuối cùng lại phải mang trên mình tội danh không đáng có, mãi mãi không thể rửa sạch, cho đến khi triều đình thay đổi và thời gian cuốn trôi tất cả.
Trên thế gian này, không ai sẽ phí tâm tư để chú ý đến một gia tộc đã bị lịch sử xóa tên, mang tiếng ác suốt đời, ngoại trừ Tề Minh Tuyên. Bởi trong huyết quản y chảy một nửa dòng máu của Mục gia, và bởi vì để y có thể an toàn lớn lên, không biết đã có bao nhiêu mạng người phải hy sinh. Nếu không, một đứa trẻ không hề có khả năng tự bảo vệ mình làm sao có thể sống yên ổn và trưởng thành trong hoàng cung đầy rẫy những kẻ ăn thịt người không chớp mắt?
Trên vai y gánh nợ máu của mẫu thân, của Mục gia, và của những tướng sĩ đã chết thảm nơi biên cương. Tề Minh Tuyên sinh ra là để báo thù. Trước khi gặp Lê Thư, Tề Minh Tuyên từng nghĩ rằng đời y chỉ có một mục tiêu duy nhất, đó là báo thù.
Nhưng sau khi báo thù thì sao?
Y không biết.
Hiện tại thì khác. Bây giờ, y đã có cuộc sống mà mình mong muốn, có một tương lai để hy vọng, có người để cùng đồng hành trên con đường phía trước. Vì tất cả những điều này, kế hoạch của y tuyệt đối không được phép xảy ra bất kỳ sơ hở nào.
“Điện hạ dạo này tâm trạng có vẻ như không tồi?” Trong thư phòng, một lão giả mặc áo xám thong thả tự rót cho mình một chén trà, lơ đãng hỏi.
Nghe vậy, động tác trên tay Tề Minh Tuyên khựng lại một chút, khẽ "Ừm" một tiếng.
"Điện hạ chắc là không nhận ra đâu, nhưng dạo gần đây, ngài thường xuyên mỉm cười," lão giả nói, ánh mắt lóe lên vẻ trêu chọc. "Không phải kiểu cười khách sáo bên ngoài, mà là nụ cười xuất phát từ nội tâm vui vẻ. Ánh mắt của điện hạ cũng không còn mang vẻ nặng nề như trước đây, mà tràn đầy sức sống của tuổi trẻ."
Đúng vậy, người trẻ tuổi nên có dáng vẻ của tuổi trẻ, không giống như y, một lão nhân trong thân thể thiếu niên, lúc nào cũng trĩu nặng tâm tư.
"Thật sao?" Tề Minh Tuyên đưa tay chạm vào khóe miệng, lẩm bẩm: "Hóa ra dạo này ta thường cười ư? Có lẽ là do việc ta tính toán sắp đạt thành."
"Điện hạ thực sự tin vào lời này sao?" Lão giả mỉm cười hiền từ, đôi mắt già dặn nhưng vẫn tinh tường như có thể nhìn thấu mọi thứ. "Lời này có thể lừa người khác, nhưng không gạt được lão già ta. Điện hạ tâm trạng tốt không phải vì những chuyện đã định trước, mà là vì chuyện khác, đúng không? Ví dụ như... người mà điện hạ từng nhắc đến, là vì người đó chăng?"
Nụ cười của lão giả mang vẻ thấu hiểu, từng lời nói đều khiến Tề Minh Tuyên không thể phản bác. Thực sự, tâm trạng y tốt không phải vì những kế hoạch đã thành công, mà là bởi vì khi kế hoạch được thực hiện, những trở ngại giữa y và Lê Thư cũng ít đi hơn phân nửa. Giải quyết được những rào cản,y có thể càng đến gần người kia hơn.
"Thật đúng là không có chuyện gì giấu được lão sư." Bị nhìn thấu, Tề Minh Tuyên không giấu giếm thêm nữa, thản nhiên thừa nhận tâm tư của mình.
"Lão sư làm sao có thể không hiểu đồ đệ của mình được? Người có thể tác động đến tâm thần của một chiến thần Đại Chu, chắc hẳn là người cực kỳ xuất sắc," lão nhân nhẹ nhàng nói, nhưng trong lòng đã bắt đầu suy đoán thân phận của người mà đồ đệ mình nhắc đến.
"Hắn quả thực rất xuất sắc." Nghe thấy lão sư khen ngợi người trong lòng, Tề Minh Tuyên không giấu được niềm vui, thậm chí còn cảm thấy tự hào hơn cả khi chính mình được khen. Khi nhắc đến Lê Thư, đôi mắt y sáng lấp lánh như bầu trời đầy sao. "Hắn rất tài giỏi, lại có tâm địa thiện lương. Hắn sẵn sàng nhường công lao của mình cho ta, còn hiểu được suy nghĩ của ta..."
Khoan đã, hình như có gì đó không đúng ở đây? Lão nhân càng nghe càng thấy bối rối. Những lời miêu tả của Tề Minh Tuyên hoàn toàn không giống cách người ta nói về một nữ tử ở kinh thành. Người trong lòng đồ đệ ông rốt cuộc là ai?
Trong khi đó, Tề Minh Tuyên hoàn toàn chìm đắm trong việc khen ngợi người trong lòng, hoàn toàn không nhận ra vẻ mặt ngày càng kỳ lạ của lão sư mình.
Lão nhân nhanh chóng uống một ngụm trà để trấn tĩnh, sau đó dè dặt hỏi:
"Điện hạ, người mà ngài thầm mến, là..."
"Là nam tử." Tề Minh Tuyên thẳng thắn đáp, không chút ngần ngại. Với y, lão sư là người thân thiết nhất, không cần phải giấu giếm. "Nhưng ta không biết liệu hắn có đồng ý với ta không."
Khi nói ra những lời này, biểu cảm của Tề Minh Tuyên hoàn toàn giống như một thiếu niên đang thầm yêu: vừa thấp thỏm, vừa ngượng ngùng, lại không thể giấu được niềm vui sướиɠ.
Nhìn dáng vẻ của đồ đệ, lão nhân thoáng muốn nói điều gì để can ngăn, nhưng rồi lại nuốt tất cả vào trong. Ông hiểu rõ, đồ đệ này của ông từ nhỏ đã không có một ngày thực sự yên ổn.Y mang trên vai gánh nặng mà người bình thường khó có thể tưởng tượng, từng bước đi tới hôm nay đều là sự đấu tranh không ngừng nghỉ. Hiện giờ, thật khó khăn để y có thể dỡ bỏ gánh nặng và sống cho chính mình. Là một lão sư, ông hà tất phải trở thành rào cản trên con đường cảm tình của đồ đệ mình?