“Chuyện này vi sư sẽ không can thiệp, thích kiểu người nào là chuyện của ngài, nhưng tình cảm từ trước đến nay luôn chú trọng vào bốn chữ ‘ngươi tình ta nguyện’. Nếu ngài thật lòng với người ta, thì không nên trong lúc này còn băn khoăn.” Mặc dù lão nhân đã quyết tâm không can thiệp vào chuyện tình cảm của đệ tử, nhưng những điều cần dặn dò vẫn nên nói ra.
Chuyện tình cảm là thứ không thể cưỡng cầu, ông không muốn đệ tử dùng sai phương pháp dẫn đến một kết quả thảm hại. Còn chuyện yêu người đồng giới này, thực ra cũng không phải vấn đề lớn, Đại Chu từ xưa tới nay không có kiêng kỵ gì về việc nam phong, thậm chí trong những thế gia kia, việc lập hôn ước cũng không phải điều lạ. Dân gian thì càng không cần nói, nhưng thân phận của đệ tử lại là vấn đề không nhỏ.
Đệ tử của ông còn chưa theo đuổi được người ta đâu, suy nghĩ về những chuyện này vẫn còn quá sớm.
“Đệ tử biết rồi, cảm ơn lão sư đã hiểu cho.” Lão sư là người mà y kính trọng nhất, được lão sư bảo vệ khiến Tề Minh Tuyên cảm thấy nhẹ nhõm như thể gỡ được một tảng đá lớn trong lòng.
“Ngài là đệ tử thân truyền của ta, vi sư không bảo vệ ngài thì bảo vệ ai?” Lão nhân vuốt râu cười, “Nhắc đến chuyện này, ngài còn có một sư đệ, là đệ tử ta thu nhận mấy năm trước, tuổi tác không khác ngài mấy, thiên phú và phẩm hạnh đều không tồi, cũng chịu khổ, chỉ học không tới nửa năm đã thi đậu cử nhân, là một mầm non tốt.”
“Lão sư tranh thủ lúc rảnh rỗi lặng lẽ thu nhận một đồ đệ? Vậy thì tiểu sư đệ của con chỉ sợ là thiên tư bất phàm rồi.”
“Không hẳn vậy,” lão nhân xua tay, “Đứa nhỏ đó có chút thiên phú, nhưng ta nhận nó chỉ là để trả một ân tình từ người bạn cũ năm xưa. Nó đến đây là để dưỡng bệnh, sau đó lại được người nhà đón đi, từ đó không còn liên lạc.”
Thời gian đó, lão nhân dùng thân phận giả, mà đứa trẻ kia cũng không lấy thân phận thật sự của mình. Cả hai bên đều hiểu ngầm, không cần nói ra. Thế là họ chỉ duy trì một mối quan hệ thầy trò bình thường trong thời gian ngắn ngủi đó.
Nghe vậy, trong lòng Tề Minh Tuyên khẽ động: “Lão sư muốn tìm lại vị đồ đệ kia sao? Nếu tiểu sư đệ thực sự đã thi đậu cử nhân, hẳn là rất dễ tìm.”
“Không cần đâu, mỗi người đều có con đường riêng phải đi. Ta và nó vốn chỉ có nửa năm duyên thầy trò, như bây giờ là tốt rồi.” Sống đến tuổi này, lão nhân hiểu rõ hơn ai hết rằng mọi chuyện trên đời không nên cưỡng cầu.
Tề Minh Tuyên từ nhỏ đã theo học lão sư, hiểu rõ tâm tính của thầy. Nếu không phải trong lòng vẫn còn lưu luyến, lão nhân tuyệt đối sẽ không nhắc lại chuyện này. Ghi nhớ điều đó, sau khi xong việc trước mắt, y sẽ sai người đi tìm vị tiểu sư đệ này.
Hiện tại, điều quan trọng nhất là chuyện trên triều đình. Không ngoài dự đoán, sự việc liên quan đến vụ án Mục gia năm xưa càng tra sâu, cản trở gặp phải càng nhiều, mà tốc độ gia tăng của chúng cũng chóng mặt. Những kẻ có điều mờ ám trong lòng dường như đã không còn quan tâm đến những việc khác, chỉ còn biết tìm cách ngăn chặn sự việc này tiến triển.
Sự thật ấy, tuyệt đối không thể phơi bày ra khắp thiên hạ, nếu không, bọn họ sẽ trở thành tội nhân thiên cổ.
Trong phút chốc, triều đình vốn đã hỗn loạn nay càng thêm rối ren. Có kẻ hoang mang, lo lắng không thể yên lòng mà sống thêm một ngày; có người nhân cơ hội đυ.c nước béo cò, mưu cầu lợi ích lớn nhất; cũng có người khắp nơi vận động để rửa sạch nỗi oan cho Mục gia… Các thế lực giao tranh hỗn loạn, từng tin xấu không ngừng truyền tới, cuối cùng khiến hoàng đế lâm bệnh.
“Bệ hạ, bệ hạ, xin bớt giận, long thể quan trọng!” An công công quỳ gối bên chân đế vương, liên tục khẩn cầu.
“Bọn chúng… Bọn chúng là muốn tức chết trẫm sao?!” Hoàng đế giận đến mức đỏ mặt tía tai, gân xanh trên thái dương nổi bật lên. Những tấu chương đề nghị sửa lại bản án oan của Mục gia chất thành từng chồng, khiến mắt lão hoa lên, đầu óc choáng váng, suýt chút nữa thì nghẹn thở.
Không thể tiếp tục như vậy được! Nếu chuyện Mục gia vốn đã qua nay bị khơi lại, thì lão còn có thể làm gì nữa, chẳng lẽ muốn ép lão công khai xin lỗi trước thiên hạ? Không thể nào! Lão là hoàng đế, dù có sai thì cũng không nên là lỗi của lão. Không, không đúng… Lão là hoàng đế, mà hoàng đế thì không bao giờ sai!
“Trẫm là hoàng đế, trẫm sao có thể sai? Trẫm chỉ muốn…” Chưa kịp nói hết câu, một vị máu tanh ngọt trào lên cổ họng. Hoàng đế phun ra một ngụm máu lớn, hai mắt trắng dã rồi ngã xuống, mất đi ý thức.
“Bệ hạ! Bệ hạ! Người đâu! Truyền ngự y! Mau truyền ngự y!”
Hoàng đế ngã bệnh.
Bệnh tình của hoàng đế đến quá đột ngột, không kịp để lại bất kỳ kế hoạch hay sắp xếp nào cho triều chính. Thiếu đi sự trấn áp của lão, triều đình trở nên hỗn loạn hơn bao giờ hết. Đại hoàng tử và Tứ hoàng tử nhanh chóng nắm lấy cơ hội, ra sức tranh quyền đoạt lợi, chiêu mộ thế lực, hoàn toàn không màng đến hoàng đế đang nằm trên giường bệnh. Chỉ có Tề Minh Tuyên vẫn giữ vững hình tượng một đứa con hiếu thảo, mỗi ngày đều vào cung thăm nom.
Bệnh tình của hoàng đế ngày một nghiêm trọng. Dù đã tỉnh lại, lão vẫn không thể rời giường, không thể nói chuyện, động tác lớn nhất có thể làm chỉ là chầm chậm đảo mắt.
Tề Minh Tuyên nhận bát thuốc từ tay An công công, ngồi xuống bên mép giường, kiên nhẫn từng muỗng một đút thuốc cho hoàng đế.
Hoàng đế tựa vào đầu giường, ngay cả việc nuốt thuốc cũng trở nên khó khăn. Nước thuốc theo khóe miệng chảy ra, An công công vội vàng dùng khăn lau khô.
Tình cảnh như vậy ngày nào cũng xảy ra. Lòng người đều là thịt, trải qua nhiều ngày như thế, ai thực tâm, ai giả ý, lẽ nào vẫn còn không nhìn ra?
Nhìn đứa con trai đang cúi đầu chăm sóc trước mặt, hoàng đế không khỏi cảm thấy trong lòng dâng lên những cảm xúc phức tạp. Hai người con mà lão dày công bồi dưỡng, trong lúc lão lâm bệnh lại chỉ biết tranh đoạt quyền lực, mỗi lần tới gặp lão cũng chỉ để tranh thủ rút ra càng nhiều lợi ích. Trái lại, đứa con từ nhỏ đã không được lão yêu thương, phải tự mình bươn chải để trưởng thành, giờ đây lại là người duy nhất thật lòng quan tâm tới lão trong thời khắc này.
Đứa trẻ này có ngũ quan giống nàng đến kỳ lạ, người phụ nữ mà ông từng si mê khi còn trẻ, người mà lão đã thiệt tình cầu mong được ở bên. Họ từng có khoảng thời gian nồng thắm bên nhau, và lão cũng từng, như một người cha bình thường, chờ mong đứa trẻ này chào đời. Thậm chí, bất chấp uy nghi của một hoàng đế, lão đã từng ôm đứa nhỏ này lên đầu gối mà chơi đùa. Hai mươi năm qua, thời gian không làm phai nhạt những ký ức ấy, mà ngược lại, chúng càng trở nên rõ nét, đẹp đẽ đến mức lão ước gì có thể mãi đắm chìm trong đó.
Là lão đã sai sao?
Nếu năm đó lão không ngầm đồng ý để mọi chuyện diễn ra như vậy, hiện tại liệu có giống như những hình ảnh trong ký ức không?
Đáng tiếc, trên đời không có chữ “nếu”. Tại thời điểm lão đưa ra lựa chọn, con đường phía trước đã được định sẵn, dù là sương trắng mịt mờ hay bụi gai đầy lối, thì cũng không thể nào thay đổi.
“Điện hạ lại vào cung thăm bệ hạ sao? Bệ hạ thân thể vẫn ổn chứ?” Chức quan của Lê Thư không đủ cao, lại là đối tượng bị các đại thần đặc biệt đề phòng, không dễ dàng được phép vào hoàng cung.
“Cũng như trước thôi.” Tề Minh Tuyên trả lời, tay vẫn tập trung pha trà. Tà áo khẽ phất, tựa như cánh bướm vỗ nhẹ, y đặt chén trà đã pha xong trước mặt Lê Thư. “Vết thương trên chân Tử Thư đã lành chưa?”
Lê Thư đưa tay nhận chén trà ngon, không biết vô tình hay cố ý, đầu ngón tay của Tề Minh Tuyên khẽ lướt qua mu bàn tay của hắn. Cảm giác tiếp xúc thoáng qua đó, nhẹ tựa lông hồng, lại mang đến một cơn rùng mình khó tả.
Lê Thư ngước mắt lên, chỉ thấy Tề Minh Tuyên đã thu tay về, gương mặt hoàn toàn bình tĩnh, như thể động tác nhỏ vừa rồi thực sự chỉ là một sự vô ý.
Rút lại ánh mắt, Lê Thư mượn tay áo che khuất vẻ bối rối, rồi cúi đầu uống cạn chén trà trong tay.
Ở nơi mà ánh mắt của Lê Thư không thể thấy, trong khoảng không được che đậy bởi tay áo rộng, Tề Minh Tuyên nhẹ nhàng vuốt ve đầu ngón tay mình, nơi vừa thoáng chạm qua mu bàn tay của Lê Thư. Đôi mắt y khẽ trầm xuống, ánh nhìn dừng lại trên dáng vẻ của thanh niên đang chăm chú nhìn vào chén trà. Trong lòng không khỏi tự hỏi, phải đến bao giờ y mới có thể danh chính ngôn thuận nắm lấy tay người thanh niên này?
Trong triều đình mọi chuyện đang dần thu lưới, là lúc tốt để thăm dò thái độ của thanh niên, tuy nhiên, y cũng hiểu rõ không thể quá nóng vội, tránh cho Lê Thư bị y dọa chạy mất.