Sau Một Sai Lầm, Ta Bị Ràng Buộc Với Hệ Thống Hồng Nương

Quyển 1 - Chương 44: Bạo quân chí ái

Một câu thành công đạp chết đủ loại cảm khái của hệ thống.

Không bận tâm đến hệ thống, Lê Thư hỏi Thanh Hòa: "Hai ngày qua trong phủ có ai tới thăm không?"

"Hàn Lâm Viện Dư đại nhân có tới một lần, nô tỳ được ngài ấy đưa phong thư này giao cho đại nhân."

Trong thư phòng, Thanh Hòa đưa phong thư còn nguyên vẹn cho Lê Thư, cúi đầu đứng yên bên cạnh.

Lê Thư mở ra, bên trong chỉ có một tờ giấy mỏng, không có gì nhiều, nhưng lại tiết lộ một số động thái lớn gần đây trong triều đình.

Dư Dung Tu này, quả không hổ là nhân vật quan trọng trong cốt truyện, có đầy đủ năng lực, thủ đoạn và tầm nhìn, chỉ thiếu cơ hội để thể hiện tài năng. Trong cốt truyện gốc, Dư Dung Tu là người được hoàng đế chọn làm Trạng Nguyên, nhận được nhiều vinh quang, và cũng là người mà các hoàng tử tranh giành sự giúp đỡ.

Y định sẵn sẽ tỏa sáng rực rỡ trên triều đình, mặc dù ở đời này, do ảnh hưởng của Lê Thư, y đã phải mất một khoảng thời gian ở Hàn Lâm Viện, nhưng hiện giờ, y vẫn có cơ hội để vươn lên.

Nếu như Lê Thư đã chiếm mất một phần cơ duyên của y, y chắc chắn sẽ tìm được cách lấy lại.

Triều đình đang trong cơn sóng gió, tân quân đã được lập, hiện tại chính là thời cơ để thể hiện tài năng.

Cơn lốc đã bắt đầu, có người bị cuốn vào đó, thi thể không còn nguyên vẹn, có người đứng ngoài nhìn vào, chỉ cần một sơ suất là sẽ rơi vào vực sâu, còn có người đứng cách xa, bình thản không vội, chỉ cười nhìn gió lốc đang cuộn lên.

Có lẽ là Tề Minh Tuyên âm thầm cắm một tay, những mạch nước ngầm đó không có lan đến gần Lê Thư, cho dù có người hận không thể ăn thịt, uống máu hắn, nhưng nhờ sự áp bách của thế lực nào đó mà buộc phải thu hồi nanh vuốt.

"Cha, chẳng lẽ con phải chịu tội mà không được nói gì sao?" Dung Tiêu siết chặt tờ ám báo trong tay, sắc mặt đầy giận dữ. Ban đầu, gã chỉ định nhân buổi Lộc Minh Yến để dạy dỗ Lê Thư một chút, ai ngờ lại vô tình đυ.ng phải Tần Vương, khiến gã phải quỳ xuống xin lỗi Lê Thư trước mặt bao người. Mất mặt đã đành, sau chuyện đó gã còn bị tống vào nhà lao, trải qua những ngày tháng nhục nhã chưa từng có!

Phải rất khó khăn Dung gia mới cứu được gã ra ngoài, nhưng ngay sau đó lại nhận được tin dữ rằng vì sự cố của gã, kế hoạch lớn của gia tộc đã thất bại, khiến mọi người trong nhà đều hoang mang và tức giận. Dung Tiêu, từ nhỏ được nuông chiều, quen được tôn sùng, làm sao chịu nổi sự nhục nhã này? Đặc biệt là khi trưởng tỷ của gã đã vào cung, danh tiếng của gia tộc càng thêm lẫy lừng, khiến gã càng không quen với việc bị người khác coi thường.

Gã quyết tâm tìm cách trả thù Lê Thư. Trong suy nghĩ của gã, nếu không phải vì Lê Thư, mọi chuyện này sẽ không xảy ra. Nếu lúc đó gã không định dạy dỗ Lê Thư, thì gã sẽ không dẫn người đi đường tắt để dọa hắn. Nếu không đi đường tắt, sẽ không gặp phải Tần Vương, và những rắc rối sau đó cũng không xuất hiện. Với suy nghĩ "tất cả là lỗi của Lê Thư" trong đầu, gã tràn đầy quyết tâm trả thù.

Thời gian ở trong tù hơn một tháng không khiến Dung Tiêu nhận ra sai lầm, ngược lại còn khiến gã càng trở nên hung hăng và bạo ngược hơn. Ngay ngày đầu tiên ra tù, trong phòng gã đã có một nha hoàn bị chết oan uổng. Dung phụ tức giận đến mức mắng gã một trận nảy lửa, nhưng rồi vẫn phải ngậm ngùi xử lý hậu quả, bởi không thể để con trai vừa ra khỏi lao ngục lại rơi vào rắc rối khác.

Dung Tiêu nung nấu ý định tìm Lê Thư gây sự, cho rằng chỉ cần hành động cẩn thận thì sẽ không để lại dấu vết. Nhưng trước khi gã kịp thực hiện kế hoạch đã bị Dung phụ phát hiện và ngăn lại.

Dung phụ cầm roi gai, quất mạnh lên người gã, vừa đánh vừa mắng:"Ta làm sao lại sinh ra đứa con trai ngu xuẩn như ngươi! Ngươi đã quên những khổ sở mình vừa trải qua sao? Sao còn ngoan cố muốn tìm người ta gây phiền phức? Ngươi thua thiệt cũng chẳng sao, nhưng ngươi còn muốn kéo cả Dung gia cùng ngươi xuống vực?!"

Ngay cả mẫu thân, người luôn luôn sẵn sàng đáp ứng mọi yêu cầu của gã cũng ôm gã vừa khóc vừa nói: "Con à, nghe mẫu thân nói, đừng đi trêu chọc hắn. Hắn là người mà chúng ta trêu không nổi."

Từ ngày hôm đó, gã bị cấm túc trong nhà, mọi hành động đều bị hạn chế, cho đến khi không thể chịu đựng nổi, gã chủ động mềm mỏng với người trong nhà, hứa nhiều lần sẽ không đi tìm Lê Thư gây phiền phức thì mới được chút tự do.

Dù gã không chủ động hỏi, nhưng vẫn có nhiều tin tức truyền đến tai gã bằng đủ mọi cách, chẳng hạn như chuyện liên quan đến Lê Thư. Khác với dự đoán của gã, Lê Thư chỉ trong một thời gian ngắn đã đứng vững trong triều đình, và đặc biệt được hoàng đế coi trọng.

Mỗi ngày trôi qua, những gì gã nghe được đều là về những việc Lê Thư làm, và lý do vì sao Lê Thư lại được hoàng đế khen ngợi. Những tin tức đó khiến Dung Tiêu toát mồ hôi lạnh sau lưng, nhớ lại hành động của chính mình mấy tháng trước.

Liệu Lê Thư có trả thù gã không?

Vấn đề này như một thanh kiếm sắc bén treo trên đầu, không biết lúc nào sẽ rơi xuống. Dung Tiêu nơm nớp lo sợ, từng ngày trôi qua mà gã vẫn không thể không nghĩ đến việc Lê Thư sẽ trả thù mình, nhưng chẳng có chuyện gì xảy ra.

Gã có may mắn không? Không, gã hoàn toàn không may mắn! Gã chưa từng nghĩ qua sẽ phải sống cuộc sống hằng ngày đều trải qua cảm giác lo lắng và sợ hãi như thế này. Nếu Lê Thư không có động tĩnh gì, thì hắn cũng đừng trách gã phải ra tay trước.

Hiện tại có cơ hội rất tốt, gã sao có thể bỏ qua.

Chỉ là, không ngờ hành động này của gã lại lần nữa lại bị phụ thân ngăn cản.

“Cha, cuối cùng ta là con của ngài, hay hắn mới là con ngài? Sao ngài lại che chở cho một người ngoài như vậy?!” Đây là điều mà Dung Tiêu không thể hiểu nổi. Gã trước nay đã làm rất nhiều việc hoang đường, vậy mà sao chỉ có chuyện này, phụ thân lại nhất quyết không cho gã làm?

Con người thường dễ có tâm lý phản kháng, càng không cho làm một việc, họ lại càng muốn làm. Dung Tiêu không phân biệt được nữa, gã tự hỏi liệu mình muốn đối phó với Lê Thư, rốt cuộc là để giải tỏa cơn giận trong lòng hay chỉ là để đấu khẩu với phụ thân.

“Ngươi… Ngươi cái tên bất hiếu này!” Dung phụ tức giận đến mức mắt mờ đi, “Sao ngươi cứ phải cứng đầu muốn đối đầu với hắn? Mấy tháng nay ta còn tưởng ngươi đã hiểu ra, Lê Thư có thể trong thời gian ngắn như vậy đạt được địa vị hôm nay, ngươi nghĩ hắn dễ đối phó sao? Hắn không phải không có thế lực, dù hắn không kết bè kết cánh, không có ai đứng ra giúp đỡ, nhưng ngươi có nghĩ qua, hắn đã dựa vào cái gì để có được ngày hôm nay? Hắn có thiên tử, hắn có đương kim Thánh Thượng đứng sau lưng!”

“Bây giờ ta nói một lần cuối cùng, nếu ngươi cứ phải đi tìm hắn gây phiền phức, vậy thì đừng nhận ta làm cha nữa!” Dung phụ thở dài, phất tay áo bỏ đi.

Dung Tiêu một mình ngồi trong thư phòng, gần như xé nát tờ giấy trong tay. Chuyện này, gã sao có thể không nghĩ tới chứ?

Gã siết chặt tờ giấy ở tay, trong đầu lại nhớ tới những lời mà Dục Vương điện hạ đã nói với gã, Dung Tiêu âm thầm quyết định.

Dù sau lưng có bệ hạ chống lưng, nhưng nếu ngay cả bệ hạ cũng khó bảo toàn thì ai còn có thể bảo vệ Lê Thư?

Tề Minh Tuyên bày ra một kế hoạch mưu mô, vòng này nối tiếp vòng khác. Mọi chuyện bắt đầu từ khi quan viên lớn bé tham ô khoản cứu tế, sau đó là đợt này đến đợt khác, người liên lụy không ngừng bị đưa vào. Có những người là "người một nhà", họ bị ép phải ra khai báo, nhưng cũng có những người là những kẻ mà Tề Minh Tuyên đã điều tra rõ từ trước, y mượn lời của họ để lôi ra những thông tin. Trong đó không ít người là của Đại hoàng tử và Tứ hoàng tử.

Càng đi sâu vào điều tra, những vụ án cũ từ năm xưa lại bị lôi ra ánh sáng. Ban đầu, mọi người đều cho rằng đây là một sự tình ngoài ý muốn, cho đến khi có một viên quan bị lật ngựa và bất ngờ tiết lộ một sự kiện, một sự trùng hợp khiến tất cả chỉ ra rằng, mọi thứ đều liên quan đến vụ án của Mục gia năm xưa.

Lúc này, mọi người mới nhận ra có điều không đúng. Vụ án năm đó vốn đã có ẩn tình, và sự thật không đơn giản như bên ngoài vẫn biết. Đến lúc này, vẫn không biết chuỗi sự kiện này chính là do Tần vương âm thầm giật dây phía sau, khiến cho những quan viên này làm việc mà không hề hay biết.

Mọi người đều biết, lý do lớn nhất khiến Tần vương không thể lên đế vị chính là do chuyện năm xưa liên quan đến Mục gia. Mục gia ở Đại Chu có vị trí như thế nào? Đó là gia tộc cùng tổ tiên tranh giành thiên hạ, là những anh hùng lập công bảo vệ biên cương, là những chiến thần đã chiến đấu bảo vệ Đại Chu an toàn qua bao nhiêu năm, là gia tộc không thể động đến, một quái vật khổng lồ mà Đại Chu không thể đυ.ng phải.