Hắn lại là một nam tử trẻ tuổi, xiêm y trên người từ một mảnh tay áo màu xanh kéo lên, thậm chí toàn thân đều bị loại màu xanh này bao trùm.
Da thịt hắn trắng nõn, lộ ra cổ tay trắng nõn từ trong ống tay áo, được màu xanh biếc tôn lên giống như bạch ngọc, làm cho người ta cảm thấy rất tinh xảo.
Lông mi hắn run rẩy, ánh mắt chậm rãi mở ra, trong đôi mắt sâu thẳm giống như điểm mực tan ra, đen đậm đến dọa người.
Ngón tay của hắn nhẹ nắm thành quyền, để ở giữa trán, cả người cuộn tròn trên mặt đất, là tư thế bảo vệ mình, dù vậy, nhưng thoạt nhìn cũng là dáng vẻ đáng thương suy nhược cho dù là ai cũng có thể dễ dàng chọc chết.
Nguyên Nguyên đè lại lòng hưng phấn biếи ŧɦái của mình, từ từ thở ra một hơi.
"Ngươi ổn chứ?"
Lông mi của Úc Ly Lương nhẹ nhàng nhấc lên, trong tầm mắt dần dần xuất hiện một bóng hình xinh đẹp.
Thiếu nữ mặc váy phù dung, nhăn mày trắng nõn đang nói với hắn: "Ngươi ở đây không cần phải đi, ta đi lấy thuốc tan bầm cho ngươi.”
Mùi thơm ngọt ngào thấm vào hơi thở của hắn.
Hắn liếʍ liếʍ đôi môi khô khốc, không trả lời.
Cho đến khi làn váy màu phù dung kia nổi lên gợn sóng, dần dần đi xa.
Đói quá.
Đói đến mức dường như đã mất khứu giác và vị giác.
Cho nên ngay cả vị thanh ngọt vừa rồi cũng muốn bọc vào dưới đầu lưỡi để nếm thử.
Ngón tay thon dài cuộn chặt một cọng cỏ nhỏ, ấm áp nhét vào miệng chủ nhân tỉ mỉ nhai nuốt.
Nước cỏ đắng chát nhanh chóng lan tràn trong miệng, nhiều lần kí©ɧ ŧɧí©ɧ vị giác của hắn.
Nhưng trên khuôn mặt tuấn mỹ hơi có vẻ bệnh hoạn tái nhợt của hắn vẫn không có bất cứ biến hóa nào.
Hắn không thiếu thức ăn.
Nhưng lại cứ như thế nào cũng ăn không no.
Hắn đã…
Đói rất lâu rồi.
Chờ sau khi Nguyên Nguyên trở về lục lọi tìm ra thuốc trị bầm tím, trở về góc tường Tây Uyển, tên xui xẻo đã không thấy đâu nữa.
Nguyên Nguyên cầm bình sứ không tin mà đi quanh một vòng, xác định người đã rời khỏi nơi này.
Cho nên, bởi vì là pháo hôi như nàng kích phát đến cốt truyện, dẫn đến nhiệm vụ thất bại rồi?
Từng trầm mê trò chơi không thể tự kiềm chế, Nguyên Nguyên nhìn chằm chằm bình sứ trong tay hơi xuất thần.
Nàng giật giật sự khôn ngoan nhàn rỗi trong góc não, đột nhiên phát hiện...
Thật trùng hợp, hắn cũng mặc đồ màu xanh lá.
Qua một phen hỏi thăm, Nguyên Nguyên hỏi thăm được “dưỡng phu từ nhỏ” Mã Nô ca ở trong phòng dưới gần chuồng ngựa.
Nơi nuôi ngựa vừa bẩn vừa thối, sau thời tiết ấm áp có rất nhiều muỗi chuột kiến, nếu như các chủ tử có cần, trực tiếp gọi người hầu tới đây dắt ngựa đến trường ngựa hoặc là chờ ở ngoài cửa, dường như rất hiếm khi tự mình chạy đến nơi này.
Cho nên chuồng ngựa ở một nơi rất hẻo lánh, Đại Căn ca ở phòng gần chuồng ngựa, đương nhiên càng là nơi hẻo lánh không người.
Lúc trước Nguyên Nguyên cũng không thấy có bao nhiêu nội dung liên quan đến Đại Căn ca ở trong sách.
Sở dĩ lại có thiết lập một vị hôn phu, đại khái cũng là tác giả muốn gia tăng Nguyên Nguyên thuộc tính dâ.m phụ của pháo hôi Nguyên Nguyên này mà thôi.
Mà Đại Căn ca xui xẻo lại là cả đời thủ thân như ngọc vì Nguyên Nguyên, tôn lên một tia thuộc tính si tình, đồng thời sẽ chỉ khiến cho Nguyên Nguyên thoạt nhìn càng tra hơn.
Nguyên Nguyên cảm thấy nếu như mình không tra như thế, có tlẽ sẽ không chết thảm như vậy.
Ôm suy nghĩ "Tốt xấu gì cũng toàn thây" ở trong đầu, Nguyên Nguyên thành công tìm được phòng của Đại Căn ca.
Nhưng trong phòng cũng không có bóng dáng của Đại Căn ca, khe cửa cũng đóng chặt, nhìn qua hình như không có ai ở đây.
Nguyên Nguyên kéo khe cửa sổ nhìn lướt qua, xác định trong phòng không có ai.
Nhưng đây cũng không phải là đi một chuyến không công, bởi vì lúc Nguyên Nguyên trở về, dưới lòng bàn chân giẫm phải một cục đá.
Một hòn đá hình bầu dục xám xịt.
Tim Nguyên Nguyên không hiểu sao lại đập thình thịch, cảm thấy tảng đá này vô cùng thuận mắt.
Mang tâm tình không thể đi không một chuyến, Nguyên Nguyên tiện tay nhét cục đá vào hà bao mang về.
Chờ đến buổi tối khi Ba Tiêu nhìn thấy Nguyên Nguyên, Nguyên Nguyên giống như một con cá muối hong khô, treo trên chiếc ghế gỗ lim duy nhất trong phòng.
“Nguyên Nguyên, sao cô lại ở đây?”
Ba Tiêu thần bí bí mở túi, bốc một nắm hạt dưa cho nàng.
“Hôm nay ta đến chỗ Tiểu Đào tỷ, chia cho một nửa đó.”
Cá muối trên ghế sau khi nhìn thấy hạt dưa tinh thần nhất thời chấn động, trong miệng bắt đầu "răng rắc răng rắc".
Xã hội phong kiến trong trò chơi thiếu hụt này, động tác tay chân cắn hạt dưa và hoạt động giải trí kép nhanh chóng thỏa mãn sự thèm ăn đã thay thế hạng mục giải trí của Nguyên Nguyên.
Ba Tiêu nói: "Nhị công tử vẫn còn đang tìm Hoàng Phủ Thiết Trụ...”
Cá muối Nguyên: Răng rắc răng rắc - -
Tinh thần kiên nhẫn này, có lẽ có thể dẫn hắn tham gia thế vận hội Olympic.
Ba Tiêu thở dài, "Không phải là Nhị công tử đã yêu Thiết Trụ rồi đó chứ?”
Đừng thấy chuyện này thoạt nhìn cũng không có liên quan đến bọn họ lắm.
Chuyện này đại biểu xác suất ngày sau thông đồng với ba vị công tử từ một phần ba biến thành một phần hai.
Đương nhiên, chuyện này không liên quan đến bọn họ.
Nhưng chuyện này có liên quan đến Nguyên Nguyên.
Nguyên Nguyên: "......”
Xin ngươi đừng nói những lời kinh khủng như vậy.
Chỉ sợ ngày Hoàng Phủ Thiết Trụ được tìm thấy, cũng là ngày Nhị công tử rửa sạch mối nhục giẫm “beep” của mình.
Cho nên, chuyện hạ thấp thuộc tính "tra nữ" của nàng, cấp bách!