Trà Xanh Thiểu Năng Không Muốn Làm Thế Thân

Chương 5: Đại Căn ca

Buổi tối hôm đó, Nguyên Nguyên đi xuống phòng dưới tìm Đại Căn ca, quả nhiên trong phòng vẫn tối đen không người.

Nguyên Nguyên sờ lên khung gỗ xám xịt.

Có thể thấy được bản thân Đại Căn ca tương đối chịu khổ, cho dù là ở trong xã hội phong kiến, cũng vẫn không trốn thoát vận mệnh công nhân tăng ca sao?

Điểm này còn không bất cần đời, không phải 996, thì ít nhất cũng là 007.

*996: Chế độ 9 giờ sáng đi làm, 9 giờ tối tan làm, mỗi tuần làm việc 6 ngày.

*007: Làm việc từ 0 giờ sáng đến 0 giờ đêm, một tuần 7 ngày không nghỉ.

Giờ phút này, Nguyên Nguyên đã cảm nhận được lòng trung thành đến từ nhà tư bản vượt qua thời không này.

Về phần Đại Căn ca ở nơi nào, đáp án này đã không cần tiếp tục tìm kiếm nữa.

Bởi vì Lỗ Tấn từng nói, cương vị của người làm công ở đâu, người làm công ở đó.

Đêm sao lấp lánh, một vầng trăng cong như móc bạc.

Cho dù là ở trong bầu trời đêm xanh thẳm, bầu trời cũng giống như nước đã từng tẩy, không hề có vân ngân, rải xuống một tầng ánh sáng ôn nhuận mà thanh đạm xuống nhân gian.

Trong chuồng ngựa, một con ngựa đen nhánh bóng loáng phun ra một tiếng phì trong mũi.

Thiếu niên để hở thân trên, trên người còn có bọt nước chưa khô.

Từ góc độ Nguyên Nguyên này mà xem, ánh trăng như sợi bạc đan xen phủ lên vai và lưng cường tráng trơn bóng của hắn, khúc xạ ra bọt nước nhạt nửa treo trên cơ bắp chặt chẽ bề ngoài của hắn, lung lay sắp đổ.

Thắt lưng chặt chẽ, l*иg ngực cứng rắn, cơ bụng và cơ bụng kết hợp, hàng rào cơ bắp rõ ràng, bọt nước mê người trượt trên thắt lưng quần, để lại vết nước mập mờ.

Quan trọng nhất là, Nguyên Nguyên nhìn thấy cơ bụng tám múi sống sờ sờ.

Trước mặt bạn cùng phòng,Nguyên Nguyên thường xuyên tự xưng là lão tài xế, đối mặt với một màn này lại chấn động đến trong nháy mắt đánh mất năng lực lái xe.

Thiếu niên bất ngờ ngẩng mặt lên, hai con ngươi lạnh như băng tràn ngập vẻ cấm dục quạnh quẽ, nhưng thân thể lại phóng đãng đến cực điểm.

Thình thịch--

Nguyên Nguyên con thỏ biếи ŧɦái trong ngục lại, hưng phấn phát hiện người này chính là tên xui xẻo ban ngày không để ý đến nàng!

Mang chút màu xanh lá, có một công việc chuồng ngựa, còn bởi vì hành vi d.âm đã/ng của nàng mà tức giận không nói chuyện với nàng.

Ngoại trừ vị hôn phu của nàng- Đại Căn ca ra thì còn có thể là ai?

Ừng ực—

Trong đêm khuya yên tĩnh không người, Úc Ly Lương đang rửa sạch vết máu cho nghe đen bỗng nhiên nghe thấy một tiếng nuốt nước miếng thật lớn.

Âm thanh như vậy, Úc Ly Lương đã từng nghe thấy rất nhiều ở trong phòng tăm tối khép kín.

Đó là nỗi sợ trong bóng tối, cơn đói bụng quặn thắt... phản ứng ít ỏi trước sự in lặng chết chóc.

Ánh mắt thiếu niên tối sầm, tâm tình dần dần nổi lên.

Hắn nâng lông mi quạ đen lên, lại nhìn thấy thiếu nữ đuổi đám nô ɭệ đi giữa ban ngày.

Thiếu nữ đối diện với tầm mắt thân thể của hắn đột nhiên chấn động.

Đối với Nguyên Nguyên trong thân thể pháo hôi này mà nói, đây là lần thứ hai bọn họ gặp nhau.

Nguyên Nguyên cứng đờ tứ chi, điều khiển bản thân đi lên phía trước, cân nhắc mở miệng, "Đại Căn ca, ngươi có lạnh không?"

Đại Căn ca...

Úc Ly Lương mím môi.

Liền thấy một móng vuốt nhỏ lấy tốc độ sét đánh không kịp bịt tai mà giơ bàn tay lên "Ba" một tiếng dán vào bụng mình.

Lòng bàn tay mềm mại mịn màng dán vào làn da của hắn, truyền đến từng ý nóng, khiến cho da thịt hơi lạnh của hắn có hơi cảm thấy nóng nảy, làm cho biểu cảm vốn không dịu dàng trên mặt hắn càng ngày càng lạnh.

Nguyên Nguyên bị đông lạnh đến giật mình, cuối cùng khôi phục tinh thần nhận ra ánh mắt lạnh như băng của hắn.

Có thể không lạnh sao... Vừa thấy mặt đã sờ thân thể của người ta!

Nguyên Nguyên giống như cảm giác được giá trị dâ.m đã/ng ẩn giấu trên đỉnh đầu trong nháy mắt đã tăng vọt lên.

Nhưng vừa rồi chỉ là vì nàng đã quá mức chuyên chú vào thân thể của hắn, thế cho nên khi nhìn thấy một con muỗi xuất hiện, vỗ một cái, thành ra đã phản xạ có điều kiện nhanh hơn tốc độ của não.

Thử hỏi, trên đời này có ai có thể trơ mắt nhìn muỗi dừng lại trên làn da thơm ngào ngạt mà lại lựa chọn nuôi dưỡng chứ?

Có thể nói, đập chết muỗi, là bản năng của con người.

"Có muỗi."

Nguyên Nguyên khô khan giải thích lời ít ý nhiều với cơ bụng tám múi.