Hai ngày này Đại công tử sẽ về phủ.
Biết được tin tức, Phùng nhũ mẫu vui mừng đến nỗi khuôn mặt khổ sở kia cũng đều cười ra đóa hoa, thu xếp tất cả tôm binh cua tướng trong tay, trong ngoài sân vừa tưới vừa đổi, tất cả là vì để cho sau khi Đại công tử trở về sẽ được thoải mái.
Nguyên Nguyên là nha hoàn tam đẳng trong viện Đại công tử, công việc chân tay ngày thường đưa giặt quần áo bẩn đệm giường bẩn đều là do nàng và Ba Tiêu phụ trách.
Sáng sớm, Nguyên Nguyên ôm màn trướng đã thay xong, chậm rãi di chuyển về phía Hoán Y Viện.
Ánh mắt nàng dại ra nhìn đường, hiển nhiên còn chưa tỉnh ngủ.
Cho đến lúc đi qua Tây Uyển, một mảnh xanh biếc xông vào mi mắt Nguyên Nguyên.
Đó là một loại màu tối nhàn nhạt, nhạt hơn thông xanh, trong hơn tre xanh, là sắc thái tươi mát có thể trong nháy mắt bắt được tầm mắt người bên ngoài trong thế giới đen trắng nhạt nhẽo vô vị.
Là lá cây màu xanh rất khó gặp vào đầu mùa xuân.
Nguyên Nguyên nhìn theo góc tường, thấy trong góc có một đám người đang đánh đập một tên xui xẻo, góc áo màu xanh lá cây kia liền lộ ra một mảnh.
Nguyên Nguyên ngáp một cái, không xen vào chuyện của người khác.
Loại này vừa nhìn đã biết chính là NPC kích phát sự kiện, là một pháo hôi, nàng hiểu, nàng rất hiểu.
Gần đến giữa trưa, Nguyên Nguyên và Ba Tiêu trốn ở trong phòng đối diện cắn hạt dưa, hai người liều mạng làm biếng trước khi bị Phùng nhũ mẫu phát hiện.
Chuyện này cũng không trách hai nàng hết ăn lại nằm, tuy rằng các nàng là nha hoàn hạ đẳng hầu hạ trong viện Đại công tử, nhưng Đại công tử ra ngoài còn chưa trở về, các nàng tạm thời cũng không có đất dụng võ.
“Nguyên Nguyên, cô thật sự muốn từ hôn với Đại Căn ca sao?”
Ba Tiêu hâm mộ nói: "Thật hâm mộ cô, đã dưỡng phu từ nhỏ.”
Bởi vì trong sách khi Đại Căn ca còn bé từng được gửi nuôi ở trong nhà Nguyên Nguyên, cho nên vẫn bị trêu đùa là dưỡng phu từ nhỏ.
Nguyên Nguyên im lặng mà bốc hạt dưa về phía mình.
"Đây không phải là dưỡng phu từ nhỏ, đây là thói quen xấu cặn bã, là áp bức nhân dân, là xã hội phong kiến vạn ác, chúng ta phải dũng cảm phá vỡ nó."
Cái gì mà xã hội?
Ba Tiêu mờ mịt, "Phải phá vỡ như thế nào?”
Nguyên Nguyên phun ra vỏ hạt dưa trong miệng, "Ta vẫn chưa nghĩ ra.”
Trước hết phải để cho nàng sờ thử xem, pháo hôi như nàng phải chạy trốn như thế nào thì mới có thể sống sót được.
Hơn nữa hôm trước nàng còn giẫm phải “beep” của Nhị công tử, quả thực đúng là tăng thêm một khoản họa vô đơn chí cho cuộc đời thê thảm của nhân vật pháo hôi này.
Nguyên Nguyên nói với Ba Tiêu, hôm trước đầu của mình bị cửa kẹp một chút, đã quên mất Đại Căn ca trông như thế nào rồi.
Nàng muốn đi tìm Đại Căn ca để trao đổi một chút, sau đó sẽ đưa ra quyết định cuối cùng.
Ba Tiêu rất hiểu, bởi vì đầu của nàng ta cũng từng bị cửa kẹp, không chút nghi ngờ mà nói với Nguyên Nguyên, Đại Căn ca thích màu xanh lá, nếu Nguyên Nguyên muốn đi tìm hắn, vào trong chuồng ngựa tìm nam tử ăn mặc giống châu chấu là được.
Thích màu xanh lá sao.
Nguyên Nguyên cũng không cảm thấy bất ngờ đối với chuyện này.
Dù sao có một vị hôn thê d/âm đã.ng giống như mình, nếu Đại Căn ca muốn một cuộc sống không có trở ngại, vậy thì trên đầu phải mang theo chút màu xanh.
Ngày hôm sau, buổi sáng Nguyên Nguyên để lại linh hồn ở trong ổ chăn mền, thân thể như cái xác không hồn mà ôm quần áo bẩn tiếp tục đi về phía Hoán Y Viện.
Kết quả lúc đi ngang qua Tây Uyển, thấy đám người kia vẫn còn đang đánh hội đồng, ngay cả vị trí dưới góc tường cũng không thay đổi.
Nguyên Nguyên liếc nhìn vệt xanh kia, không khỏi cảm khái, có thể thấy được bị đánh và làm bia đỡ đạn phân biệt chính là vận mệnh của vị huynh đài kia và nàng.
Đến ngày thứ ba, lần thứ ba Nguyên Nguyên đi qua đồng tử đã bị chấn kinh.
Cũng rất thái quá, bọn họ cũng phải đánh rồi nghỉ chứ, thế nhưng đã đánh ba ngày ba đêm cũng không hề nghỉ ngơi? Mà vị xui xẻo này vẫn nằm ở đây để phát động nội dung bị đánh?
Một lát sau, đám nô bộc kia liền nghe thấy phía sau tường có người hô to "Quốc công gia đến rồi!"
Tứ chi vốn cứng ngắc của bọn họ nhất thời tràn ngập sức mạnh, ánh mắt chết lặng rót vào linh hồn, dáng người mạnh mẽ bay vυ't đi, chạy trốn không hề quay đầu lại.
Trong nháy mắt ngắn ngủi, ở chỗ đó chỉ còn lại một người lẻ loi.
Nguyên Nguyên đi lên phía trước, cuối cùng đã hình thấy rõ toàn cảnh của kẻ xui xẻo kích phát cốt truyện bị đánh ở trong góc tường kia.