Nhạc Thanh Anh vội vàng buông một tay ra chỉnh lại tóc của Vũ Thần Hi để nó không bị nàng nắm vào nữa rồi lại tiếp tục nắm lấy bả vai rắn chắc của Vũ Thần Hi.
Không lâu sau đó, có một chiếc thuyền bay từ phía đối diện bay tới, Vũ Thần Hi vừa chịu đau đớn vì bị Nhạc Thanh Anh nắm chặt tóc xong lại phải vội vàng lý trí điều khiển kiếm tránh sang một bên.
Vũ Thần Hi vừa tránh sang bên phải một khoảng cách an toàn thì chiếc thuyền bay kia vụt tới vị trí ban đầu hai người vừa tránh đi, Nhạc Thanh Anh đang nhắm chặt mắt cảm thấy có gì đó liền mở mắt ra thì lại nhìn thấy chiếc thuyền bay to lớn vội vã lướt qua ngay trước mắt nàng.
Nhạc Thanh Anh có chút lo sợ nhìn theo hướng thuyền bay vừa lướt qua: “Vũ công tử, nếu khi nãy huynh không tránh kịp lúc thì có phải chúng ta sẽ đâm đầu vào thuyền bay đúng không?”
“Đúng vậy, trời bây giờ khá tối. Ngự kiếm phi hành và ngồi thuyền bay vào giờ này không khỏi có chút khó khăn và kém an toàn vì ánh sáng tối không nhìn rõ đường.”
“Nhưng không sao, ta có mang theo một viên Dạ Minh Châu hàng thượng phẩm vô cùng lớn có thể giúp chúng ta chiếu sáng đường đi.” Vũ Thần Hi vừa nói vừa từ trong nhẫn không gian lấy ra một viên Dạ Minh Châu sáng lấp lánh.
“Viên Dạ Minh Châu này không những vừa lớn vừa đẹp mà còn sáng lấp lánh huynh lấy được ở đâu vậy?”
Mặc dù khi còn sống ở thế giới hiện đại, nàng cũng là con cháu gia đình hào môn quyền quý nên không ít lần nhìn thấy Dạ Minh Châu.
Nhưng đây lại là lần đầu tiên nàng nhìn thấy một viên Dạ Minh Châu có kích thước lớn lại còn sáng đẹp lấp lánh như thế này.
“Viên Dạ Minh Châu này ta mua được ở thành Vân Lăng, với giá 20 viên linh thạch thượng phẩm.”
Vũ Thần Hi nghe thấy Nhạc Thanh Anh cũng khen ngợi viên Dạ Minh Châu của hắn thì vô cùng vui vẻ trên gương mặt anh tuấn điển trai tràn ngập ý cười vui sướиɠ.
“Huynh, huynh nói là 20 viên linh thạch thượng phẩm sao?” Một đỗ nghèo khỉ như Nhạc Thanh Anh vừa nghe tới giá 20 linh thạch thượng phẩm cho viên Dạ Minh Châu này thì không khỏi cảm thán Vũ Thần Hi đúng là giàu có mà.
Tới khi bầu trời bắt đầu tờ mờ sáng, Nhạc Thanh Anh và Vũ Thần Hi cũng đã tới được Huyền Minh Tông sau 3 canh giờ ngự kiếm phi hành bay trên bầu trời.
Nhạc Thanh Anh vừa đặt chân xuống địa phận của Huyền Minh Tông, nàng liền vội vàng đưa mắt nhìn ngắm cảnh vật xung quanh.
Hôm trước ở Phù Thanh Tông nàng không có tâm trạng ngắm nhìn phong cảnh đậm chất cổ điển này chút nào.
Mà chỉ chăm chú vào việc Tố Nguyệt Như và các sư huynh của nàng ta bắt nàng nhận tội thay rồi lại tới chuyện rời khỏi Phù Thanh Tông.
Nên đến hôm nay mới có thời gian và tâm trạng để Nhạc Thanh Anh ngắm cảnh nhìn vật xung quanh Huyền Minh Tông.
“Nơi này đẹp quá!”
Ở thế giới hiện đại của nàng cũng có không ít công trình cổ điển tồn tại sau hàng trăm năm, khi đó Nhạc Thanh Anh thấy những công trình đấy đã được giữ gìn rất tốt và vẫn còn rất đẹp mắt.
Nhưng hiện tại khi nhìn thấy phong cảnh nơi đây cùng với những tòa lầu các kiến trúc đậm chất hương vị cổ đại thì nàng mới công nhận rằng ở đây còn đẹp hơn rất nhiều lần.
Vũ Thần Hi thấy Nhạc Thanh Anh mải mê thích thú ngắm nhìn cảnh vật của Huyền Minh Tông thì cũng nhẹ giọng góp vui: “Bây giờ chúng ta đang ở ngoài cổng chính Huyền Minh Tông, ngắm nhìn ở đây cũng chỉ được ở bên ngoài.”