“Đợi sau này muội trở thành đệ tử của Huyền Minh Tông rồi thì sẽ có người dẫn muội đi làm quen với các khu vực ngóc ngách trọng điểm trong tông môn.”
Vũ Thần Hi lấy ra một hộp điểm tâm là bánh hoa đào đưa cho nàng: “Đi đường dài cả đêm mệt rồi đúng không? Mau ăn chút bánh lấy sức đi, đừng để bụng đói không tốt cho sức khỏe đâu.”
“Cảm ơn huynh.” Sau 3 canh giờ bay lượn trên bầu trời đêm, Nhạc Thanh Anh đúng thật là có chút mệt và hơi đói bụng.
Nhạc Thanh Anh đưa đôi mắt phượng xinh đẹp nhìn Vũ Thần Hi ngồi ở bên cạnh, thấy hắn thật tâm muốn cho nàng thì cũng nói lời cảm ơn rồi đưa tay nhận lấy.
“Bánh hoa đào này, là do mẫu thân ta tự tay xuống bếp làm. Cứ mỗi lần ta trở về nhà rồi quay lại tông môn, mẫu thân sẽ đóng gói cho ta mang đi.”
Vũ Thần Hi vừa nói vừa cười trong ánh mắt ngập tràn vui sướиɠ hạnh phúc mà ngày thường không có.
“Huynh tốt thật, tính cách tốt, gia đình tốt. Cái gì cũng tốt, không như ta một thân một mình không ai thương không ai yêu.”
Nhạc Thanh Anh vừa ăn bánh hoa đào vừa ỉu xìu buồn chán, trong ánh mắt ngày thường vốn linh động sáng ngời của nàng giờ đây tràn ngập cảm giác cô độc bi thương.
Trước khi xuyên không tới đây, nàng có cha mẹ đầy đủ, cô dì chú bác và anh em trong nhà đều rất yêu thương quý mến nàng. Không biết bây giờ không có nàng ở đấy, bọn họ sẽ ra sao sống như thế nào?
Còn ở thế giới này, thân thế của nguyên chủ không được nhắc đến nhiều. Trong nguyên tác chỉ viết đơn giản là Chung Tiên Hồng chưởng môn của Phù Thanh Tông cứu giúp đưa nàng về tông môn nhận làm đệ tử.
Trong kí ức của nguyên chủ cũng không thấy xuất hiện hình ảnh của phụ mẫu nàng ấy, nên Nhạc Thanh Anh đoán rằng nguyên thân là một cô nhi không cha không mẹ.
Cho nên bây Nhạc Thanh Anh cũng đã hiểu cảm giác của một đứa trẻ chưa thành niên đã phải một mình lăn lộn bôn ba bên ngoài để mưu sinh sẽ vất vả như thế nào.
Nàng vừa trầm tư suy nghĩ về số phận bi đát của nguyên chủ cũng như của bản thân mình bây giờ rồi lại cảm thấy rất ngưỡng mộ Vũ Thần Hi khi có một người mẹ tốt như vậy.
“Không sao, nếu muội muốn chúng ta có thể kết bằng hữu. Rồi hôm nay muội được tuyển chọn làm đệ tử của Huyền Minh Tông nữa thì chúng ta cũng chính là sư huynh sư muội một nhà rồi.”
Vũ Thần Hi bình thường tính cách hoạt bát trẻ con, không biết cách an ủi người khác như thế nào.
Nhưng hôm nay khi nhìn thấy biểu cảm u sầu trên gương mặt trắng nõn tinh xảo của Nhạc Thanh Anh thì không hiểu sao đột nhiên hắn lại muốn chủ động cất tiếng an ủi nàng mặc dù hai người mới quen biết chưa lâu.
“Ta chỉ là một tiểu cô nương không cha không mẹ, không chỗ nương tựa. Chúng ta cũng mới gặp nhau chưa lâu, huynh chắc chắn muốn cùng ta kết bằng hữu chứ?”
Nhạc Thanh Anh đưa đôi mắt phượng linh động của nàng nhìn Vũ Thần Hi, làm cho hắn có thể dễ dàng nhìn thấy trong đôi mắt ấy của nàng đang chứa một tia u sầu, và cũng lại chứa một tia hi vọng mong manh.
“Đương nhiên là ta muốn kết bằng hữu với muội rồi. Tuy ta và muội gặp nhau chưa lâu, nhưng ta có cảm giác mình phải kết giao bằng hữu với muội.”
“Đây là lần đầu tiên ta có cảm giác này nên cũng không biết diễn tả ra sao? Chỉ biết rằng nhất định ta phải kết giao bằng hữu với muội.”