Xuyên Sách: Tiểu Sư Muội Là Đại Thiên Tài

Chương 14

Không những có thiên phú tư chất tu luyện cao, mà còn có lòng trung thành với tông môn, sau này Huyền Minh Tông gặp nạn họ cũng không bỏ mặc môn phái của mình.

Nên khi đọc cuốn tiểu thuyết này ở thế giới hiện đại Nhạc Thanh Anh rất thích những đệ tử thân truyền của Huyền Minh Tông. Nếu bây giờ nàng đã xuyên không tới đây thì cũng nên giúp họ thoát nạn một chút vậy.

"Công tử, huynh có biết thời gian tuyển chọn đệ tử mới của Huyền Minh Tông là bao giờ không?”

Vũ Thần Hi sờ gáy, nhớ mang máng hình như trước khi hắn xuống núi có nghe sư phụ là chưởng môn Lục Nam Đình nói hy vọng ngày tuyển chọn đệ tử năm nay có thể tìm được vài hạt giống tốt.

Vũ Thần Hi đưa tay xoa đầu nhẹ giọng trả lời câu hỏi của Nhạc Thanh Anh: "Là ngày mai. Hạn cuối đăng ký hình như là đến chiều mai."

Sau khi trả lời câu hỏi của nàng xong, Vũ Thần Hi lại kinh ngạc hỏi: "Cô nương không biết ngày tuyển chọn đệ tử của Huyền Minh Tông à?"

Dù sao thì Huyền Minh Tông cũng là một trong năm đại tông môn của giới tu chân, việc lớn như tuyển đệ tử này đến tán tu kiến thức hạn hẹp cũng phải biết chứ nhỉ?

Trong cốt truyện không có nhắc đến nên đúng là Nhạc Thanh Anh không biết thật. Nàng im lặng một lúc rồi nói: “Nhưng bây giờ trời đã tối, cũng không còn thuyền bay tới Huyền Minh Tông nữa."

“Nếu để đến sáng mai đi thì chắc sẽ không kịp mất, chẳng lẽ ta phải đợi thêm mấy năm nữa sao?”

Nhạc Thanh Anh ỉu xìu cúi đầu xuống không nhìn Vũ Thần Hi nữa, trong đôi mắt phượng xinh đẹp của nàng bây giờ ngập tràn nỗi buồn tiếc hận.

“Không sao. Đằng nào, ta cũng phải trở về tông môn, có thể cho cô nương đi nhờ một đoạn. Từ thành Linh Vân đến Huyền Minh Tông khá xa, bây giờ xuất phát thì chúng ta chắc chắn sẽ tới kịp.”

Vũ Thần Hi vừa nói vừa vội vàng lấy trường kiếm ra. Chỉ thấy nháy mắt thanh kiếm phóng to lên. Hắn bước lên kiếm trước, sau đó vươn tay về phía Nhạc Thanh Anh:

“Cô nương, mau lên đây đi. Không thôi sẽ không kịp đâu.”

Trong đầu Nhạc Thanh Anh lúc này thầm đánh giá, Vũ Thần Hi có thể ngự kiếm phi hành, tu vi chắc chắn từ Trúc Cơ sơ kỳ trở lên.

Chàng thiếu niên có ngoại hình anh tuấn điển trai này có vẻ như tuổi tác không lớn hơn nàng bao nhiêu, thế mà đã lên Trúc Cơ.

Sau một hồi suy nghĩ, Nhạc Thanh Anh cũng không kiêu căng làm giá, đưa tay để Vũ Thần Hi đỡ lên kiếm.

Trường kiếm đưa theo Vũ Thần Hi và Nhạc Thanh Anh cùng bay lên không trung rồi phóng nhanh về hướng Huyền Minh Tông.

Nhạc Thanh Anh lần đầu được trải nghiệm cảm giác bay lượn tự do trên trời, cảnh vật xung quanh lướt qua nhanh đến mức không nhìn thấy rõ là gì.

Tốc độ ngự kiếm phi hành của Vũ Thần Hi nhanh đến mức có thể sánh gần với máy bay ở thế giới hiện đại của nàng.

Nhạc Thanh Anh vốn hơi sợ tốc độ cao. Nàng sợ mình ngã xuống đất nên siết chặt lấy hai bả vai Vũ Thần Hi, hét lên: "Aa, huynh có thể lái từ từ một chút được không?"

“Tiểu cô nương, muội nắm vào tóc ta rồi. Mau thả ra đi, ta đau quá!”

Trong lúc hoảng sợ, Nhạc Thanh Anh chỉ biết nắm chặt lấy hai bên bả vai của Vũ Thần Hi, đôi mắt phượng xinh đẹp cũng nhắm chặt lại không dám nhìn cảnh vật xung quanh.

Nên nàng không biết ngoài nắm vào bả vai của Vũ Thần Hi ra, tay nàng còn nắm vào cả tóc của hắn khiến cho Vũ Thần Hi đau đớn kêu la.

“Xin lỗi ta không cố ý.”