Biểu cảm trên khuôn mặt của Nhạc Thanh Anh trở nên phức tạp, ánh mắt từ nhìn một ngốc bạch ngọt chuyển thành ánh mắt của sự đau lòng thương tiếc.
Vũ Thần Hi tròn mắt nhìn lại Nhạc Thanh Anh, không hiểu tại sao nàng lại dùng ánh mắt kia để nhìn mình: "Cô nương nhìn ta như thế là có ý gì?"
Nhạc Thanh Anh ý thức được cảm xúc trong mắt mình quá rõ ràng.
Nàng ho khụ khụ để che giấu điều đó, trong đầu lại nghĩ đến vài tính tiết trong cốt truyện thì không khỏi cảm thấy thương tâm cho chàng thiếu niên anh tuấn tài ba Vũ Thần Hi trong nguyên tác.
"Khi nãy tôi nghe mọi người xung quanh nói công tử là đệ tử thân truyền của Huyền Minh Tông. Có thể cho tôi hỏi, đãi ngộ của đệ tử Huyền Minh Tông như thế nào không?"
"Huyền Minh Tông?"
Nói đến tông môn của mình, cảm xúc của Vũ Thần Hi trở nên phức tạp. Nhìn thấy ánh mắt tò mò, khao khát muốn được biết của Nhạc Thanh Anh, hắn thật thà đáp:
"Tông môn chúng tôi rất nghèo, tôi vào tông môn năm 10 tuổi, mỗi ngày đều ăn bánh bao, thịt yêu thú cấp thấp và cháo trắng qua ngày."
Ở nhà Vũ Thần Hi là tiểu hoàng tử được mọi người nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa. Đột nhiên bước chân vào một tông môn nghèo thế này, đương nhiên là Vũ Thần Hi thấy không quen.
“Tuy là tông môn hơi nghèo nhưng ít ra ngày nào cũng có bánh bao, thịt yêu thú, và cháo để ăn. Nên đệ tử trong tông môn không lo bị đói quá!”
“Chỉ tiếc là tài nguyên của tông môn dành cho đệ tử không nhiều, nên đa phần các đệ tử trong Huyền Minh Tông đều ra ngoài rèn luyện và tự tích góp tài nguyên tu luyện cho mình.”
Nhạc Thanh Anh nghe thấy Vũ Thần Hi nói ngoài bánh bao, cháo trắng ra còn có thịt yêu thú thì nhanh miệng nói: "Tôi sẽ đến gia nhập Huyền Minh Tông."
Hiện tại nàng không có nhiều tiền, làm tán tu bôn ba khắp nơi cũng rất khổ cực. Nên cần phải tìm một cái tông môn phù hợp để gia nhập.
Vừa hay Nhạc Thanh Anh cảm thấy rất hứng thú với cái tông môn ngập tràn liếʍ cẩu và nam phản diện này.
Hơn nữa đệ tử trong Huyền Minh Tông thoải mái tự do lựa chọn bất kỳ môn đạo nào đó trong bốn đạo gồm: phù, đan, kiếm, khí để tu luyện.
Mà không phải giống như các đại tông môn khác, tất cả đệ tử trên dưới trong ngoài đều chỉ tu luyện một đạo chính.
Mặc dù Huyền Minh Tông không giàu có phú quý bằng Phù Thanh Tông nhưng mỗi ngày có thể ăn đủ 3 bữa no bụng là được. Còn về vấn đề tài nguyên tu luyện, nàng cũng có thể tự dựa vào bản thân mình để tích lũy lấy.
“Tiểu cô nương, tôi đã nói rồi. Huyền Minh Tông chúng tôi rất nghèo, nếu cô nương muốn gia nhập, xin hãy suy nghĩ thật kỹ.”
Vũ Thần Hi sợ rằng Nhạc Thanh Anh sau khi gia nhập tông môn rồi sẽ không chịu nổi mức độ nghèo nàn của Huyền Minh Tông mà sớm ngày rời đi. Nên đã cẩn thận nhắc nhở khuyên bảo nàng phải suy nghĩ thật kỹ.
Nhạc Thanh Anh nhận thấy Vũ Thần Hi là thật tâm khuyên bảo nhắc nhở nàng thì trong lòng đột nhiên vui vẻ ấm áp lên không ít:
“Huynh yên tâm, ta đã có suy nghĩ tính toán từ trước. Huynh không cần phải lo lắng cho ta đâu.”
Thật ra, ngoài việc Nhạc Thanh Anh hứng thú với các liếʍ cẩu và nam phản diện của Huyền Minh Tông ra thì nàng còn để tâm đến một vấn đề nữa.
Trong nguyên tác, tất cả đệ tử thân truyền của Huyền Minh Tông đều là thiên tài tu luyện hiếm có của đại lục Huyền Thiên.