Còn về phần Vân Kiến Nguyệt và những người khác...
"Đừng động đậy, để tôi chụp ảnh. Tôi sống hơn ba mươi năm, lần đầu tiên thấy một con quỷ tỉnh táo thế này."
"Cô ấy còn giúp cứu người nữa, quỷ cứu người các cậu đã thấy bao giờ chưa! Dù sao tôi chưa thấy!"
"Cậu tránh ra, cản đường tôi chụp ma rồi! Tôi muốn đăng lên mạng xã hội!"
Người của Cục Linh Dị vây quanh Lục Trường Tuyết, trên người họ đều có bùa chú trấn áp, khiến Lục Trường Tuyết run rẩy.
Bảy tám người mà không ai đứng đắn, đèn flash của điện thoại nhấp nháy không ngừng, dường như không chụp đủ ảnh của Lục Trường Tuyết họ không chịu dừng.
"Cục cưng nhỏ, uhuu..." Lục Trường Tuyết run rẩy gọi Vân Kiến Nguyệt.
Vân Kiến Nguyệt kéo hai người của Cục Linh Dị ra, đưa Lục Trường Tuyết trở lại ngọc bội nhanh như chớp.
Những người của Cục Linh Dị không hài lòng nhìn Vân Kiến Nguyệt.
"Cô gái à, đừng nhỏ mọn thế, chỉ chụp vài tấm ảnh thôi mà."
Vân Kiến Nguyệt không nói gì, giơ cưa điện lên, kéo van, cưa điện kêu rì rì.
Người của Cục Linh Dị lập tức im lặng, người thì nhìn trời, người thì nhìn đất, không ai dám nói thêm lời nào.
Hình ảnh từ máy bay không người lái gửi về họ đã thấy rất rõ, cô gái này nhìn có vẻ yếu đuối, nhưng một chiếc cưa điện có thể đối phó với một cành cây hoè.
Đó là một nửa ác thần, còn bọn họ, những người trong giới huyền môn, cũng không dám chắc sẽ xử lý được.
"Quy tắc ai cũng biết rồi đúng không? Đi thôi, nhận thẩm vấn." Thái Trạch Vũ kịp thời bước tới, khiến Vân Kiến Nguyệt tắt cưa điện.
Chu Bổn Tân chỉ vào mình: "Tôi cũng phải nhận thẩm vấn ư? Không đến đồn cảnh sát à?"
Thái Trạch Vũ liếc nhìn Chu Bổn Tân, người còn vạm vỡ hơn cả đười ươi, lùi lại một bước, cố tỏ ra bình tĩnh: "Đúng vậy, các cậu thuộc quản lý của chúng tôi, dân làng thuộc quản lý của cảnh sát."
Vân Kiến Nguyệt nhanh chóng kéo Đỗ Minh Hạo, người đang đứng xem kịch: "Đi thôi, lát nữa anh vẫn phải thẩm vấn bạn thân tôi, còn Thái Trạch Vũ thẩm vấn tôi đúng không?"
Đỗ Minh Hạo giật mình kinh ngạc: "Sao lại là tôi thẩm vấn? Lần trước là tăng ca! Sao lần này công việc thêm vẫn rơi vào tôi chứ!"
Cuối cùng, Đỗ Minh Hạo vẫn tuân theo "luật lệ cũ" thẩm vấn Lục Trường Tuyết, Thái Trạch Vũ thẩm vấn Vân Kiến Nguyệt, còn một người khác của Cục Linh Dị thẩm vấn Chu Bổn Tân.
Cả hai người một quỷ đều rất hợp tác, không giấu diếm điều gì.
Tuy nhiên, khi thẩm vấn Vân Kiến Nguyệt, Thái Trạch Vũ nhìn chằm chằm vào lời khai của cô mà trầm ngâm.
"Vẫn còn một tà thần khác? Lại còn rất đẹp trai? Cô còn ngã vào lòng hắn, sờ cơ bắp của hắn và cắt tóc hắn nữa à? Không lạ gì khi hắn muốn bóp cổ cô... Không đúng, đây không phải là điểm mấu chốt."
"Vậy điểm mấu chốt là gì?" Vân Kiến Nguyệt hỏi.
Thái Trạch Vũ ngũ quan vặn vẹo đến mức sắp bay lên: "Điểm mấu chốt là, theo quan sát của chúng tôi trong suốt một năm qua, thôn Tiên Ẩn chỉ có một tà thần Song Sinh này, không có thêm tà thần nào khác!"
Từ 15 năm trước ở thôn Tiên Ẩn đã liên tục xảy ra những vụ mất tích bí ẩn của các thiếu nữ. Mỗi lần cảnh sát đến điều tra đều không thu được manh mối gì.
Một năm trước, có người trong giới huyền môn tình cờ đi qua đây, nhận ra thôn Tiên Ẩn dường như có lực lượng của tà thần nên đã báo cáo lên Cục Linh Dị.
Những người trong Cục Linh Dị quan sát suốt một năm, quyết định đến ngày lễ tế thần hôm nay sẽ thu lưới.
Dựa trên thông tin họ thu thập được trong năm qua, toàn bộ dân thôn Tiên Ẩn đều thờ phụng một tà thần được gọi là “Thần Song Sinh.”
Thực ra, nhiều năm trước, thôn Tiên Ẩn không có tà thần nào gọi là “Thần Song Sinh” mà chỉ có một cây hoè lớn đã đứng vững suốt hai trăm năm ở đầu làng.
Nhóm dịch: Nhà YooAhin