Vì cây hoè đã có tuổi đời lâu năm, người dân thôn Tiên Ẩn dần coi nó như một cây thần. Nhiều người đều cầu nguyện dưới gốc cây vào các dịp lễ hội, khiến cây hoè hấp thụ lực lượng tín ngưỡng của con người.
Cây hòe thuộc âm, lại nhận được sức mạnh từ tín ngưỡng của con người, dần dần hình thành một loại sức mạnh tương tự như tà thần.
Sau đó, có một người đạo sĩ phiêu du ngang qua thôn Tiên Ẩn, lấy thân cây hoè làm thành hai khúc gỗ và đưa cho dân làng thờ cúng, tuyên bố rằng đó là “Thần Song Sinh.”
Từ đó trở đi, mỗi hộ gia đình trong thôn Tiên Ẩn đều thờ cúng “Thần Song Sinh.”
“Thần Song Sinh” ngày càng nhận được nhiều lực lượng tín ngưỡng, đã trở thành một nửa tà thần.
Nhưng nó vẫn còn thiếu rất nhiều lực lượng tín ngưỡng để trở thành một tà thần thực sự, nên đã đi đường tắt, hằng năm nhập mộng cho người dân thôn Tiên Ẩn, bảo họ dâng hiến thiếu nữ, để nó có thể hấp thụ tinh khí từ máu thịt của các thiếu nữ và lấy được sức mạnh.
Hôm nay, nó đã chọn thiếu nữ thứ mười lăm.
Nếu hôm nay nó thành công, sẽ trở thành một tà thần thực sự.
Đó là tất cả thông tin mà Cục Linh Dị đã thu thập được, họ tin chắc rằng trong thôn Tiên Ẩn không có sức mạnh của thần linh hay ma quỷ nào khác.
Khi Thái Trạch Vũ đang bối rối, một người trong Cục Linh Dị gõ cửa bước vào, nói nhỏ vào tai anh ấy.
"Đã điều tra ra rồi, nến hương trên bàn thờ đã bị ai đó động tay động chân, thiếu nữ bị hiến tế trong lễ tế không phải là để dâng lên “Thần Song Sinh” mà cũng không điều tra ra được là dâng lên tà ma hay yêu thần nào."
Vân Kiến Nguyệt nhướng mày: "Vậy là tôi vô tình bị gửi đến chỗ anh chàng đẹp trai đó hả?"
Người của Cục Linh Dị giật mình: "Tôi nói nhỏ thế mà cô cũng nghe thấy à?"
"Nói nhảm, anh nghĩ mình đang đóng phim truyền hình chắc, phòng này nhỏ như vậy, tôi và anh chỉ cách nhau một mét rưỡi thôi." Vân Kiến Nguyệt cảm thấy khó hiểu, không biết não bộ của đám người ngây thơ trong Cục Linh Dị này có vấn đề gì không.
Thực tế, hầu hết người trong Cục Linh Dị đều là đệ tử của các môn phái huyền học, trước khi học thành tài họ rất ít khi ra ngoài thế gian, nên nhiều kiến thức về cuộc sống hiện đại của họ thực sự là học từ phim truyền hình.
Thái Trạch Vũ gật đầu bảo người kia ra ngoài rồi nói: "Có vẻ đúng là một sự cố ngoài ý muốn, nếu cô không sao, vậy chuyện này coi như xong, chúng ta tiếp tục thôi."
"Các anh không điều tra thêm về tà thần đó sao? Hắn còn nguy hiểm hơn ‘Thần Song Sinh’ nhiều đấy." Vân Kiến Nguyệt hỏi.
"Trên đời này có hàng ngàn yêu ma quỷ quái, ngày nào chúng tôi cũng bận tối mắt tối mũi, thời gian đâu mà đi tìm một tà thần không biết ở đâu chứ?" Thái Trạch Vũ nói: "Hơn nữa, cô đã nói tà thần đó sống trong cung điện dưới lòng đất, chứng tỏ hắn không ở nơi có người."
Không ở nơi có người, nghĩa là hắn cũng không hại người. Họ bắt yêu ma làm hại người còn không kịp, thời gian đâu mà lo đến tà thần ẩn cư dưới lòng đất?
Vân Kiến Nguyệt vỗ tay tán thưởng Thái Trạch Vũ: "Không hổ là anh, tinh thần người lao động bị anh chơi đùa đến trắng xóa rồi."
Sau khi thẩm vấn thêm một lúc nữa, Thái Trạch Vũ và đồng nghiệp so đối khẩu cung, cả hai người và một quỷ đều khớp hoàn toàn, họ liền thả tất cả ra.
Lục Trường Tuyết vui vẻ trở lại ngọc bội để dưỡng hồn, người của Cục Linh Dị cũng thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời đi.
"Đợi đã." Vân Kiến Nguyệt gọi Thái Trạch Vũ và Đỗ Minh Hạo lại.
Hai người rùng mình, có cảm giác sắp bị chi phối đến mức đáng sợ.
Nhóm dịch: Nhà YooAhin