Thấy Bạn Thân Thành Lệ Quỷ Tôi Trở Nên Bạo Lực Hơn

Chương 33

Sức mạnh này được tạo thành từ những cành cây hoè tụ lại, nhưng mạnh hơn nhiều so với những cành cây rời rạc kia.

Có thể nói, thứ này chính là bản thể.

Đầu của khối gỗ hình người nghiêng qua một bên, dường như đang quan sát Vân Kiến Nguyệt. Nhưng vì nó không có ngũ quan nên việc nó lặng lẽ hướng về một phía khiến người ta rùng mình.

Vân Kiến Nguyệt cảm nhận được mình đã bị khóa mục tiêu.

Giống như trên một cánh đồng rộng lớn, một chú nai con đang gặm cỏ, bị một con thú săn mồi dõi theo.

Khối gỗ hình người lóe lên, để lại một tàn ảnh.

Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, Vân Kiến Nguyệt lăn qua một bên, hơi lúng túng, giơ cưa điện chém vào vị trí mà cô vừa đứng.

Tiếng cưa gỗ vang lên, hai người một quỷ mới nhận ra rằng khối gỗ hình người đã bị Vân Kiến Nguyệt chém trúng.

Rõ ràng vừa rồi bọn họ không hề thấy khối gỗ hình người di chuyển, vậy thì Vân Kiến Nguyệt đã làm thế nào?

Chu Bổn Tân kinh ngạc nhìn Vân Kiến Nguyệt, tay cầm cưa của Vân Kiến Nguyệt hơi run lên, nhưng giọng cô lại rất nhẹ nhàng: "Có lẽ đây chính là trực giác của phụ nữ."

"Chạy đi!"

Mắt Lục Trường Tuyết mở to, cả thân quỷ bay về phía Vân Kiến Nguyệt như tia chớp.

Chu Bổn Tân đứng yên, biểu cảm cứng đờ, không thốt lên được một lời nào.

Sau lưng Vân Kiến Nguyệt đột nhiên xuất hiện một khối gỗ hình người khác.

Dường như cả ba người đều quên mất rằng dân làng cúng tế khối gỗ kỳ quái này luôn cúng hai khối.

Chúng là Thần Song Sinh.

Nhưng đã quá muộn.

Khi cơn gió lạnh xuất hiện sau lưng Vân Kiến Nguyệt, khối gỗ hình người bị cô chém trúng nắm chặt lấy cưa điện, không cho cô rút ra.

Khi không còn đường thoát, một ánh sáng lạnh lẽo loé lên.

"Ầm!"

Sau tiếng nổ lớn, Vân Kiến Nguyệt quay lại, nhìn thấy khối gỗ hình người sau lưng mình đã bị ai đó chém làm đôi, rơi xuống đất, bụi bay mù mịt.

Trong làn bụi bay lên, người cầm đao có khuôn mặt tinh xảo, thần sắc lạnh lùng.

Gương mặt của anh nằm giữa ranh giới giữa thiếu niên và người đàn ông, mang một vẻ đẹp mơ hồ qua năm tháng.

"Tư Vô Mệnh?" Vân Kiến Nguyệt không thể không thừa nhận rằng cô lại bị tên khốn này lừa nữa rồi.

Tư Vô Mệnh giơ đao đâm về phía Vân Kiến Nguyệt, cô không né tránh.

Ngay sau đó, khối gỗ hình người khác cũng bị chém làm đôi.

Khối gỗ hình người trên mặt đất vặn vẹo, các mảnh vụn cọ vào nhau, dường như muốn tự ghép lại.

Một chiếc giày đen đạp lên khối gỗ, nó lập tức nứt vỡ thành từng mảnh vụn.

Vân Kiến Nguyệt: Đáng ghét, lại bị anh lừa nữa rồi!

"Anh em, làm việc thôi!"

Giọng của Thái Trạch Vũ vang lên từ cách đó vài chục mét, bảy tám người đeo huy hiệu của Cục Linh Dị chạy tới, thu dọn hiện trường một cách cực kỳ chuyên nghiệp.

Lục Trường Tuyết tỉnh lại, bay tới, nắm lấy Vân Kiến Nguyệt lắc mạnh: "Sao cậu không chạy! Nếu tên khốn đó không đến, cậu đã chết rồi! Cậu chỉ có thể làm ma như mình thôi!"

"Lúc đó, muốn chạy cũng không kịp rồi." Chu Bổn Tân nhỏ giọng nói.

"Đừng lắc nữa." Vân Kiến Nguyệt bị lắc đến muốn nôn.

"Khi tên khốn đó giơ đao chém cậu, sao cậu không né, lỡ anh ta chém cậu thật thì sao!" Lục Trường Tuyết tiếp tục điên cuồng lắc, thần sắc loạn lạc.

Vân Kiến Nguyệt lặng lẽ giơ cưa điện lên, giọng yếu ớt: "Đừng lắc nữa."

Tiếng cưa điện vang lên, Lục Trường Tuyết nhanh chóng buông tay.

Ngay sau đó, Lục Trường Tuyết hét lên: "Cậu nhặt lại cưa điện khi nào thế!"

Chu Bổn Tân yếu ớt giơ tay: "Tôi thấy rồi, là tên khốn đó nhặt lên rồi lén đưa lại cho chị ấy."

Tên khốn Tư Vô Mệnh lặng lẽ cất đao vào vỏ, ngoài một vệt đỏ trên tai, anh trông rất nghiêm túc và bình thường, hoàn toàn không giống như vừa làm chuyện xấu.

Người của Cục Linh Dị quả nhiên chuyên nghiệp, chỉ mất chưa đến một giờ đã xử lý xong hiện trường.

Thậm chí còn có cảnh sát đến hỗ trợ đưa dân làng tham gia cúng tế về đồn cảnh sát thẩm vấn.

Nhóm dịch: Nhà YooAhin