Một vài cành cây hòe quấn lấy vài thôn dân lớn tuổi, họ thậm chí không kịp kêu thảm, thịt da bị hút sạch, chỉ còn lại những cái vỏ da khô bọc lấy xương trắng.
“Ôi...”
Chưa kịp kêu lên hết chữ, Vân Kiến Nguyệt đã bịt miệng Chu Bổn Tân, kéo cậu ấy ra sau bức tường.
“Em trốn ở đây, chị đi cứu người.” Vân Kiến Nguyệt mở lại cưa điện.
“Họ muốn gϊếŧ cậu mà cậu còn đi cứu họ?” Lục Trường Tuyết nhìn Vân Kiến Nguyệt với vẻ không thể tin: “Sao cậu lại trở thành Thánh Mẫu Maria rồi? Trả cục cưng không có da mặt cho mình!”
Vân Kiến Nguyệt nâng cưa điện lên, cười tươi: “Cục cưng không có da mặt bây giờ sẽ chặt cậu thành từng mảnh.”
Lục Trường Tuyết hoảng sợ kêu lên.
“Sống sót thì mới có thể báo thù những tội lỗi họ đã phạm. Chết ngay như thế thì quá dễ dàng cho bọn họ rồi.” Vân Kiến Nguyệt nói xong rồi không chút do dự lao ra ngoài.
Áo cưới đỏ trên người cô vung vẩy bay lên dưới cơn gió âm lạnh lẽo, thậm chí lộ ra cả quần thể thao cô mặc bên trong.
Mọi người đều đang chạy trốn, chỉ có cô ngược dòng chạy vào nơi nguy hiểm.
Cảnh tượng rất kỳ lạ, Lục Trường Tuyết cảm thấy bạn mình dường như tỏa ra ánh sáng thần thánh không thể xâm phạm.
Nhưng sau khi nhìn kỹ thì làm gì có ánh sáng thần thánh gì, chắc chắn là mắt cô ấy bị mờ rồi.
“Chúng ta thật sự không giúp sao? Đàn chị là một cô gái yếu đuối... Ờm... dù sao chị ấy cũng là con gái.” Chu Bổn Tân nghĩ đến tiếng cưa điện vù vù, cố nhịn không nhắc đến từ “cô gái yếu đuối”.
Lục Trường Tuyết liếc cậu ấy một cái: “Cậu nghĩ sao?”
“Thôi thì chết thì cùng chết vậy.” Chu Bổn Tân thấy ở góc tường có một cái xẻng, cậu ấy cầm lấy xẻng, không do dự lao ra ngoài.
Vân Kiến Nguyệt vung cưa điện, chạy đà, sử dụng sức mạnh, nhảy lên không trung với tư thế rất mềm dẻo và có phần kỳ quái, chặt đứt hai cành cây hòe.
Những thôn dân đang nằm lăn lóc trên đất nhìn Vân Kiến Nguyệt với vẻ sợ hãi và ngạc nhiên, dường như không hiểu hành động của cô.
“Không chạy thì chờ chết sao?” Vân Kiến Nguyệt vừa mắng vừa tiếp tục chặt đứt một cành cây hòe khác.
Hai thôn dân ngẩn người gật đầu, đứng dậy rồi chạy.
Một thôn dân dường như đã nghĩ ra điều gì, anh ta quay lại hét lên với Vân Kiến Nguyệt: “Thần Sinh Đôi chúng tôi thờ cúng chính là cây hòe lớn ở đầu làng!”
Vân Kiến Nguyệt vừa chặt cây vừa làm động tác OK bằng tay, biểu thị mình đã biết.
Tuy nhiên, số lượng cành cây ngày càng nhiều, chúng dường như nhận ra Vân Kiến Nguyệt đang phá rối, hầu hết các cành cây từ bỏ việc siết chặt thôn dân mà quay lại công kích Vân Kiến Nguyệt.
Chu Bổn Tân vung xẻng chặt cành cây hòe, mỗi cú đánh mà cậu ấy thực hiện đều không khiến cành cây hòe nhúc nhích chút nào.
“Đánh bằng thể xác thì làm sao chống lại được ma thuật? Tôi sẽ tăng cường cho cậu!” Lục Trường Tuyết vận dụng toàn bộ khí ma quanh cơ thể, tăng cường cho xẻng của Chu Bổn Tân.
“Đàn chị cũng đánh bằng thể xác, sao chị ấy có thể làm được!” Khi Chu Bổn Tân vung thêm cú xẻng thứ hai, cành cây hòe lập tức bị chặt đứt.
Vân Kiến Nguyệt nghe thấy lời này, lập tức càng thêm hăng hái: “Bởi vì tôi là tiên nữ nhỏ, biết phép thuật piu piu~”
Hai người một quỷ phối hợp cực kỳ ăn ý, trong chốc lát, những cành cây hoè không thể làm gì được họ. Những cành cây hoè điên cuồng rung lên, dần dần hợp lại thành một khối gỗ đen hình người. Khối gỗ này không có ngũ quan, trông đặc biệt u ám và kỳ quái.
"Cẩn thận, có lẽ đây là Thần Song Sinh." Lục Trường Tuyết nghiêm túc nhắc nhở hai người. Là một kẻ không phải con người, cô ấy cảm nhận rõ ràng rằng khối gỗ hình người này có một sức mạnh cực kỳ lớn.
Nhóm dịch: Nhà YooAhin