Đùa thôi, cô không tin trên đời này lại có sự trùng hợp như vậy. Làm sao mà vừa tới thành phố thì máy tính của Chu Bổn Tân lại hỏng, bà nội cậu ấy cũng vừa mất?
Sau khi đã thay quần áo sạch sẽ cho bà lão, Vân Kiến Nguyệt vừa bước ra ngoài thì nghe thấy Chu Bổn Tân đang gọi điện thoại cho ai đó.
“Dù tôi có trả gấp ba lần tiền, tối nay cũng không thể mang quan tài tới sao?”
“Nhưng bà nội tôi không thể nằm trên giường mãi được, ông chủ cứ ra giá đi, bao nhiêu tiền tôi cũng trả, miễn là ông mang quan tài tới tối nay.”
“Ông nói tiền của tôi chẳng là gì? Này? Này!”
Chu Bổn Tân tức giận nhìn chiếc điện thoại đã đen màn hình, khi thấy Vân Kiến Nguyệt bước tới, cậu ấy chỉ có thể cười khổ: “Tối nay làng không cho người ngoài ra vào nên ông chủ cửa hàng quan tài không thể mang quan tài vào làng.”
Nếu không có quan tài, theo phong tục địa phương thì thi thể của người già phải nằm trên giường thêm một đêm nữa.
“Tối nay trong làng có chuyện gì quan trọng à?” Vân Kiến Nguyệt thấy khó hiểu, có chuyện gì quan trọng hơn cả việc lo liệu hậu sự cho người đã khuất? Ở quê cô, nếu có ai qua đời, hàng xóm láng giềng xung quanh đều đến giúp đỡ, trừ khi có chuyện gì lớn. Nhưng ở đây, ngay cả quan tài cũng không thể mang vào làng.
Chu Bổn Tân bất lực nói: “Mỗi năm vào ngày này, cả làng sẽ tổ chức tế đàn tập thể.”
Nói xong, Chu Bổn Tân nhìn về phía bàn thờ, rõ ràng tối nay tế đàn chủ yếu sẽ tập trung vào đôi ‘Thần Song Sinh’ kia.
“Từ nhỏ em đã học ở thành phố, chưa bao giờ tham gia tế đàn của làng. Nhưng mỗi năm bà nội em đều tham gia. Bà nói rằng thần sẽ bảo hộ cho tất cả người dân thôn Tiên Ẩn, sau khi chết, họ sẽ được dẫn tới cõi cực lạc.”
Chu Bổn Tân nhìn chằm chằm vào đôi ‘Thần Song Sinh’ trên bàn thờ, giọng cậu ấy trở nên đầy thành kính: “Nếu thực sự có cõi cực lạc thì bà nội đã thờ cúng và yêu mến các vị thần này như vậy, hy vọng các ngài sẽ dẫn bà tới cõi cực lạc.”
Ngay khi lời của Chu Bổn Tân dứt, từ những khúc gỗ đen xì kia, một làn khói đen mờ mờ bốc lên.
Vân Kiến Nguyệt kinh ngạc không thốt nên lời, nhưng khi cô nhìn kỹ lại, hai khúc gỗ vẫn là hai khúc gỗ đen, không còn khói đen nào nữa.
“Em có nhìn thấy gì không?” Vân Kiến Nguyệt nhíu mày hỏi.
“Thấy gì cơ?” Chu Bổn Tân ngạc nhiên.
“Khói đen.”
Chu Bổn Tân nhíu mày chặt lại: “Khói đen gì chứ, có phải trời đã tối rồi, có khi nào ánh sáng trong nhà mờ quá nên chị bị hoa mắt không?”
Ngược lại, Lục Trường Tuyết trong hình dạng quỷ hồn kêu lên: “Mình thấy rồi! Mình thấy rồi! Đó là âm khí!”
Vân Kiến Nguyệt nghe thấy tiếng kêu của Lục Trường Tuyết, nhưng vẫn giữ nét mặt bình thản.
Trên trần nhà, chiếc bóng đèn cũ kỹ vẫn tỏa ra ánh sáng vàng lờ mờ. Dù ánh sáng không mạnh, nhưng đủ để nhìn rõ mọi vật trong phòng.
Sau một lúc, Vân Kiến Nguyệt mới nói với Chu Bổn Tân: “Có lẽ là chị đã nhìn nhầm rồi”
Lúc này đã là 9 giờ tối, trời đã tối đen. Vì không có quan tài, cả hai chỉ có thể tìm cách dọn dẹp hai căn phòng để qua đêm.
*
Tại cây hòe lớn ở đầu làng.
Mỗi người dân trong làng đều mang vẻ mặt trang nghiêm, họ thành kính quỳ gối dưới bàn thờ.
Trên bàn thờ, đặt hai khúc gỗ đen kỳ dị. Từ khúc gỗ lan tỏa một làn khói đen, nhưng dân làng lại không nhìn thấy.
Trong mắt họ, niềm tin mù quáng cũng mang theo ánh sáng.
Ông Chu nhìn đồng hồ trên tay, những nếp nhăn trên gương mặt ông ta run rẩy vì giận dữ: “Cô dâu đâu? Còn 15 phút nữa là tế đàn bắt đầu rồi, sao vẫn chưa đưa tới?”
Nhóm dịch: Nhà YooAhin