“Để tôi đi xem sao, ông Chu đừng lo lắng.” Một người phụ nữ trung niên mặc áo hoa với vẻ mặt nịnh nọt nói với ông Chu, sau đó nhanh chóng gọi vài người phụ nữ to lớn, lực lưỡng đi theo.
Họ nhanh chóng đến ngôi nhà cũ nát của Vương Quế Phương.
Vương Quế Phương là người nghèo nhất trong làng, chồng và bố chồng đã mất nhiều năm trước trong một vụ tai nạn hầm mỏ, để lại bà ấy cùng một con trai và một con gái.
Vì nhà quá nghèo nên con gái bà ấy không được đi học. Ngay cả học phí của con trai bà ấy cũng do người dân trong làng đóng góp.
“Người đâu?” Người phụ nữ trung niên đẩy cửa nhà Vương Quế Phương, giọng dữ dằn hỏi bà ấy.
Vương Quế Phương khóc ròng, tay bà ấy nắm chặt một chiếc khăn trùm đầu màu đỏ, những gân xanh trên tay nổi lên như những con giun bò ngoằn ngoèo dưới lòng bàn tay.
“Xin lỗi mọi người, nhưng dù sao nó cũng là con gái ruột của tôi, tôi không thể nhìn nó đi vào chỗ chết được.”
Giọng bà ấy đầy bi thương, những giọt nước mắt mờ đυ.c lăn dài trên gương mặt đen sạm.
Sắc mặt người phụ nữ trung niên thay đổi, bà ta tiến tới đá mạnh vào Vương Quế Phương, rồi gọi người vào nhà tìm kiếm.
Mặc dù họ đã lục soát khắp cả ngôi nhà nhưng không tìm thấy cô dâu. Người phụ nữ trung niên giận dữ chạy đến trước mặt Vương Quế Phương, giơ tay tát mạnh vào mặt bà ấy.
“Vương Quế Phương! Đây là chuyện lớn của làng, sao bà dám để con gái mình chạy trốn? Nếu bà khiến Thần Song Sinh nổi giận, bà có gánh nổi hậu quả không?”
Người phụ nữ trung niên nổi cơn thịnh nộ: “Mấy năm nay nếu không nhờ mọi người trong làng giúp đỡ, con trai bà có thể học lên cấp ba ở thành phố sao? Đồ vong ân bội nghĩa, bà muốn hại chết tất cả chúng ta à!”
Vương Quế Phương chỉ biết khóc lóc không ngừng, không nói được một lời biện minh.
Những người phụ nữ khác cũng phẫn nộ không kém, họ lao vào đánh đấm Vương Quế Phương.
“Đừng đánh nữa, mau đi báo cho ông Chu biết tình hình!” Người phụ nữ trung niên mặc áo hoa tức tối chạy ra ngoài, tìm ông Chu để báo cáo tình hình.
Sắc mặt ông Chu xanh mét, tay ông ta nắm chặt cây gậy, đập mạnh xuống đất: “Bây giờ cô dâu hy sinh đã bỏ trốn, trong nhà ai còn có con gái đến tuổi thì mang ra đây làm cô dâu hy sinh!”
Đám đông dân làng đứng lặng, không ai dám mở miệng.
Nhiều nhà có con gái chưa chồng, nhưng ai lại muốn đẩy con gái hay cháu gái của mình vào chỗ chết?
Trong không khí tĩnh lặng, ông Chu lên tiếng: “Chẳng phải thằng Bổn Tân kia vừa mang bạn gái về làng sao?”
Vân Kiến Nguyệt và Chu Bổn Tân vừa dọn dẹp xong phòng, Chu Bổn Tân vẫn đang đun nước, định để hai người tắm rửa một lát.
Lửa trong bếp cháy lách tách, bên ngoài sân nhỏ truyền đến tiếng gọi của chú Chu.
“Nhóc Tân, cháu ở đâu?”
Chu Bổn Tân vội đặt công việc xuống, đi ra ngoài tìm chú Chu.
“Chú Chu, có chuyện gì vậy?” Trong lòng Chu Bổn Tân có chút bất mãn với chú Chu, nhưng vì thể diện của cả nhà, cậu ấy buộc phải làm một số việc cho có lệ.
Chú Chu kéo Chu Bổn Tân ra ngoài, vào ban đêm trong làng, con đường tối đen, chỉ có thể dựa vào ánh trăng để nhìn rõ xung quanh, xa hơn thì không nhìn thấy gì.
“Cô Chu của cháu bị đau lưng, chú muốn dọn một món đồ nhưng không thể, cháu đến giúp chú một chút.” Chú Chu đi rất nhanh, nắm chặt tay Chu Bổn Tân, sợ cậu ấy không theo mình.
“Nhưng cháu còn đang đun nước trong nồi, đàn chị vẫn đang nhà một mình…” Chu Bổn Tân chưa kịp từ chối đã bị kéo ra xa vài chục mét.
Nhóm dịch: Nhà YooAhin