Thật trùng hợp, hai người họ cũng đi về phía cây hòe lớn ở cổng làng.
Khi hai người họ đi xa, Chu Bổn Tân quay sang Vân Kiến Nguyệt cười khổ: “Thật xin lỗi chị…”
“Không sao, trước tiên hãy vào trong xem thi thể của bà đi.” Vân Kiến Nguyệt nói.
Nhà cũ của Chu Bổn Tân là một ngôi nhà mái ngói, bên ngoài có một khoảng sân, sân vẫn còn giữ nguyên nền đất cổ xưa.
Hai người bước vào từ sân vào nhà, phòng khách đã được hai người đàn ông dọn dẹp. Trong phòng khách, nổi bật nhất là bàn thờ giống hệt như ở nhà của Chu Bổn Tân trong thành phố, trên bàn thờ đặt hai cây nến đỏ, và thờ cúng hai khúc gỗ đen.
Cửa phòng của bà nội Chu đang mở toang, thi thể của bà ấy nằm yên bình trên giường.
Khi nhìn thấy thi thể của bà ấy, Chu Bổn Tân không thể kìm nén được nỗi đau mà cậu ấy đã cố gắng kiềm chế suốt chặng đường, cậu ấy bước nhanh tới giường, quỳ xuống bên cạnh và khóc nức nở.
Vân Kiến Nguyệt đợi cho đến khi Chu Bổn Tân khóc xong, rồi nhẹ nhàng vỗ vai cậu ấy: “Tìm một bộ quần áo sạch sẽ, chị sẽ giúp em thay đồ cho bà.”
Trên đường đến đây, Chu Bổn Tân đã kể cho Vân Kiến Nguyệt nghe về phong tục tang lễ ở khu vực này.
Sau khi người già qua đời, trước tiên cần phải lau sạch cơ thể, sau đó thay quần áo sạch sẽ, để thi thể tại nhà trong ba ngày rồi mới đưa đi chôn vào ngày thứ tư.
Người dân trong làng này không hỏa táng thi thể. Trước đây đã có nhiều quan chức đến đây để thuyết phục, thậm chí đã bắt giữ nhiều gia đình không tuân thủ chính sách quốc gia, nhưng tất cả đều vô ích.
Mỗi khi có người đến cưỡng chế hỏa táng, các gia đình đều đe dọa sẽ tự sát.
...
Mấy năm sau, mọi chuyện cũng dần chìm vào quên lãng, địa phương đã ngầm chấp nhận rằng người dân thôn Tiên Ẩn không cần phải hỏa táng sau khi chết.
Sau khi Chu Bổn Tân bình tĩnh lại, cậu ấy tìm một bộ đồ sạch trong tủ quần áo của bà nội, rồi đun nước nóng.
Vì khác giới nên Chu Bổn Tân chỉ có thể nhờ Vân Kiến Nguyệt giúp lau chùi và thay quần áo cho bà nội.
Cảm giác chạm vào thi thể không dễ chịu chút nào. Rõ ràng bà ấy đã qua đời được hơn mười mấy tiếng rồi, trong thời tiết nóng bức như thế này, thi thể đã bắt đầu cứng lại và có mùi hôi.
“Thi thể của cậu vẫn tốt hơn, chết lâu như thế mà không có mùi.” Vân Kiến Nguyệt vừa làm vừa trò chuyện với Lục Trường Tuyết.
Lúc này Lục Trường Tuyết đang ở dạng hồn ma, lơ lửng giữa không trung nhìn thi thể của bà lão, thở dài: “Bà ấy ra đi khá thanh thản, không hề có chút oán khí nào, thật tốt.”
Nói xong, Lục Trường Tuyết tiếp tục: “Vừa rồi hai người kia nói chuyện thì thầm, mình lờ mờ nghe thấy họ nhắc đến tế đàn, nói rằng nếu cô dâu bỏ trốn thì phải để cậu gánh chịu. Nghe chẳng có gì tốt đẹp, tại sao cậu lại muốn ở lại đây?”
Theo những gì Lục Trường Tuyết biết về Vân Kiến Nguyệt, lẽ ra khi hai người kia tỏ ra thô lỗ, cô đã phải mỉa mai lại rồi.
“Với lại, mình cảm thấy trong làng này khắp nơi đều có những thứ khiến mình rất khó chịu, hiện giờ mình đang cảm thấy rất bức bối.” Lục Trường Tuyết than phiền.
Vân Kiến Nguyệt vừa mặc quần áo cho bà lão, vừa nói: “Mình cũng thấy làng này có điều gì đó kỳ lạ, cảm giác như sắp có chuyện không hay xảy ra.”
“Vậy sao cậu không chạy đi?” Lục Trường Tuyết biết rằng linh cảm của Vân Kiến Nguyệt thường rất chính xác.
“Nếu mình bỏ đi thì làm sao tiếp tục cốt truyện được?” Vân Kiến Nguyệt hỏi lại.
Lục Trường Tuyết: ???
Vân Kiến Nguyệt: “Người ta cần dũng cảm đương đầu với nguy hiểm để thúc đẩy diễn biến câu chuyện mà!”
Nhóm dịch: Nhà YooAhin