Chu Bổn Tân mặc đồ ở nhà, có chút ngượng ngùng khi đón cô gái nhỏ nhắn và xinh đẹp vào cửa, vội vàng rót trà cho Vân Kiến Nguyệt.
Vân Kiến Nguyệt ngồi xuống chiếc sofa bừa bộn, nói thẳng: “Mang máy tính ra đây, để chị xem cho.”
Chu Bổn Tân nhanh chóng vào phòng ngủ lấy máy tính, còn Vân Kiến Nguyệt thì buồn chán quan sát trang trí trong nhà của Chu Bổn Tân.
Đó là một căn hộ ba phòng ngủ và hai phòng khách bình thường, nhưng kỳ lạ là, bên cạnh bức tường TV lại có một cánh cửa nhỏ, cánh cửa đó chỉ khép hờ hắt ra ánh sáng đỏ rực.
Ánh sáng đỏ đó không giống như màu của đèn neon, mà lại giống như ánh sáng của ngọn nến nhảy múa trong bóng tối.
Khi Vân Kiến Nguyệt đang cảm thấy tò mò, Chu Bổn Tân đã mang laptop ra: “Chị ơi, phiền chị xem giúp em.”
Sự gián đoạn này khiến Vân Kiến Nguyệt quên mất sự tò mò lúc nãy, tập trung vào việc sửa máy tính của Chu Bổn Tân.
Khoảng nửa giờ sau, cuối cùng Vân Kiến Nguyệt cũng khởi động được máy tính, cô vừa định nói chuyện với Chu Bổn Tân thì điện thoại của cậu ấy đột nhiên đổ chuông.
“Chị ơi, để em nghe điện thoại của mẹ em chút.” Chu Bổn Tân cười áy náy, vội vàng cầm điện thoại ra ban công nghe.
Cách âm của nhà Chu khá tốt, cửa ban công chỉ mở một nửa, ngồi trên sofa Vân Kiến Nguyệt chỉ có thể nghe lờ mờ những gì Chu Bổn Tân đang nói.
“Gì cơ? Bà đã mất rồi?”
“Cả bố và mẹ đều không về được? Chị em cũng không về được? Công việc của mọi người quan trọng đến thế sao?”
“Gì mà cãi nhau với con...”
Chu Bổn Tân ở ngoài ban công với giọng đầy cảm xúc, Vân Kiến Nguyệt vô tình nghe lén, liếc mắt một cái lại nhìn thấy cánh cửa khép hờ đang phát ra ánh sáng đỏ rực đó.
Vân Kiến Nguyệt muốn hỏi Chu Bổn Tân cánh cửa đó có gì, nhưng khi quay lại nhìn thấy cậu ấy vẫn đang cãi nhau, cô lại thu lại ý định.
“Thôi bỏ đi, là nhà người ta, mình không nên bất lịch sự.” Vân Kiến Nguyệt thì thầm tự nhủ, cố gắng kiềm chế sự tò mò.
Đúng lúc đó, ánh sáng đỏ từ cánh cửa khép hờ đột ngột bùng lên.
Ánh sáng đó chói mắt, nhưng lại vô cùng lạnh lẽo. Dường như thứ được phản chiếu không phải là ánh sáng đỏ, mà là vết máu đỏ thẫm lan rộng khắp nơi.
Ngay giây tiếp theo, ánh sáng đỏ đột ngột biến mất, chỉ còn lại ánh sáng đỏ yếu ớt le lói.
Vân Kiến Nguyệt kinh hãi, không rõ đó là thứ gì.
“Cậu có thấy không?” Vân Kiến Nguyệt khẽ hỏi Lục Trường Tuyết trong miếng ngọc bội.
Lục Trường Tuyết: “Không chỉ thấy, mình còn cảm giác có thứ gì đó bên trong khiến mình rất khó chịu.”
Cụ thể là thứ gì khiến cô ấy khó chịu, cô ấy cũng không nói rõ được. Cô ấy cũng mới thành quỷ không bao lâu, chưa biết nhiều về những chuyện của ma quỷ.
Vân Kiến Nguyệt quay lại nhìn, phát hiện Chu Bổn Tân đang cãi cọ dữ dội hơn, hoàn toàn không để ý đến những gì xảy ra trong phòng.
Mặc kệ, cứ xem thử tình hình thế nào đã.
Cô đứng dậy từ ghế sofa, cẩn thận tiến lại gần cánh cửa.
Mỗi bước đến gần, cô đều có thể nghe thấy tiếng thở của mình nặng dần.
Cô không phải là người dễ sợ hãi, nhưng thứ đằng sau cánh cửa lại khiến cô cảm thấy nguy hiểm một cách bản năng.
Cảm giác nguy hiểm này thậm chí còn lớn hơn cả mẹ của Vương Huy.
Cuối cùng, tay nắm cửa đã gần trong gang tấc.
Ánh sáng đỏ yếu ớt vẫn không ngừng nhấp nháy.
Thời gian dường như chậm lại, Vân Kiến Nguyệt từ từ đưa tay ra, khi cô đặt tay lên tay nắm cửa, bỗng có người vỗ vai cô từ phía sau.
“Chị ơi, chị đang làm gì thế?”
Vân Kiến Nguyệt theo phản xạ quay lại, không biết Chu Bổn Tân đã bước từ ban công ra từ lúc nào, đứng sau lưng cô
Vẻ mặt Chu Bổn Tân lạnh lùng, tay còn cầm chặt điện thoại, đôi mắt đỏ ngầu nhìn cô chằm chằm.