Ánh mắt đó giống như đang nhìn một người chết.
Trong khoảnh khắc đó, Vân Kiến Nguyệt thấy mình như bị thứ gì đó trấn áp.
Cô không nói được một lời nào, tay chân cứng đờ như một con rối, đứng im không thể cử động.
“Chị ơi?” Chu Bổn Tân có chút bối rối, đưa tay vẫy trước mặt Vân Kiến Nguyệt.
Khi tay của Chu Bổn Tân rời đi trong giây lát, Vân Kiến Nguyệt mới lấy lại được giọng nói của mình: “À? Chị không sao.”
Nói xong, Vân Kiến Nguyệt mới nhìn rõ, đôi mắt của Chu Bổn Tân đâu có đỏ ngầu gì, chỉ là viền mắt cậu ấy hơi đỏ vì nước mắt.
Một chàng trai cao một mét tám, nặng khoảng 80 kg, lại còn tập gym, vậy mà giờ đây lại đứng trước mặt cô với đôi mắt đẫm lệ đầy tội nghiệp, Vân Kiến Nguyệt với tinh thần nhân đạo liền hỏi: “Em có ổn không?”
“Bà của em đã mất rồi, bố mẹ và chị em đều không thể về, giờ em phải tự lái xe về quê để lo liệu hậu sự cho bà. Thực sự xin lỗi chị, chị đã giúp em sửa máy tính, mà em lại không có thời gian mời chị một bữa.” Chu Bổn Tân lau nước mắt, tỏ ra rất áy náy.
Vân Kiến Nguyệt nghe mà nhíu mày, bà mất là chuyện lớn như vậy, một sinh viên chưa đầy hai mươi tuổi như Chu Bổn Tân liệu có thể tự mình xử lý được không?
“Quê em ở đâu? Nếu không thì để chị đi cùng, có chuyện gì chị cũng có thể giúp đỡ được.” Vân Kiến Nguyệt đề nghị.
“Chuyện này không hay lắm đâu, chị cứ tiếp tục chuyến du lịch của mình đi, khi nào khai giảng em sẽ mời chị ăn cơm.” Chu Bổn Tân là người miền Bắc nên rất coi trọng quy tắc.
Người mất dù là bà nội của cậu ấy, nhưng đối với Vân Kiến Nguyệt thì vẫn là người ngoài, dính vào chuyện hậu sự có thể mang lại xui xẻo cho cô.
Vân Kiến Nguyệt: Mình chỉ muốn vào bản tiếp theo của trò chơi thôi, mình đâu có ý xấu gì!
“Nhưng nếu em không xử lý được hậu sự cho bà một mình được thì sao? Dù sao em cũng đã nợ chị một bữa ăn, thêm một bữa nữa cũng không sao.” Vân Kiến Nguyệt nói với giọng đầy trách nhiệm, như thể một thánh nhân đang lên tiếng.
Chu Bổn Tân suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng cũng gật đầu: “Vậy thì làm phiền chị rồi, để em vào lấy ít đồ, sau đó chúng ta sẽ xuất phát ngay.”
Thấy Chu Bổn Tân định quay vào phòng, Vân Kiến Nguyệt không thể kìm nén sự tò mò mà hỏi: “Đằng sau cánh cửa này là gì vậy?”
Nghe vậy, Chu Bổn Tân quay lại, tiện tay mở cửa ra: “Không có gì, chỉ là nơi thờ cúng của nhà em thôi.”
Sau cánh cửa là một phòng nhỏ chỉ rộng chưa đầy hai mét vuông, khi cửa mở ra, một mùi hương nhang đậm đặc lập tức xộc vào mũi.
Dựa vào tường có một bàn thờ nhỏ, trên đỉnh bàn thờ, hai bên đặt hai khúc gỗ đen sì. Khúc gỗ không rõ là loại gỗ gì, nhưng lại khiến người ta có cảm giác lạnh lẽo.
Rõ ràng, gia đình Chu Bổn Tân đang thờ cúng hai khúc gỗ đen này.
“Đây là thần thánh gì vậy?” Vân Kiến Nguyệt nhíu mày.
Cô không biết nhiều về các chuyện thần thánh hay ma quỷ, nhưng cũng biết rằng, người ta thường thờ cúng tượng thần bằng vàng.
Làm gì có thần nào lại không có tượng vàng mà chỉ có hai khúc gỗ đen xì xì xấu xí như vậy?
Chu Bổn Tân gãi đầu: “Em cũng không rõ, từ nhỏ nhà em đã thờ cúng như vậy rồi. Không chỉ riêng nhà em, cả làng quê em đều thờ vị thần này, gọi là ‘Thần Song Sinh’. Nhiều người từ quê em lên thành phố sống, nhà họ cũng đều có một góc riêng để thờ cúng Thần Song Sinh. Tuy nhiên, chủ yếu là người lớn tuổi thờ cúng, còn như em và chị em thì chưa bao giờ thắp nhang.”
Vân Kiến Nguyệt chưa từng nghe qua về ‘Thần Song Sinh’, ánh mắt cô lại hướng về bàn thờ.
Nhóm dịch: Nhà YooAhin