Trước đây, cả hai đã dành rất nhiều thời gian để làm việc vì Lục Trường Tuyết, nhưng bây giờ con gái đã không còn, họ bận rộn kiếm tiền cũng không biết để cho ai hưởng nữa.
Ngày đầu tiên, bố mẹ Lục học cách thắp hương, đốt vàng mã và dâng đồ cúng cho Lục Trường Tuyết, khiến cô ấy trở thành một quỷ giàu có chỉ sau một đêm.
Ngày thứ hai, bố mẹ Lục nắm tay Lục Trường Tuyết, dặn dò cô ấy rằng từ nay về sau phải sống tốt, ngay cả khi đã trở thành quỷ.
Ngày thứ ba, bố mẹ Lục lại giáo dục Lục Trường Tuyết rằng dù là quỷ cũng không nên thức đêm, phải ngủ vào ban đêm và dậy vào ban ngày.
Đến ngày thứ tư…
Đến ngày thứ tư, Lục Trường Tuyết không chịu nổi nữa, cô ấy ôm đầu đau khổ và đập vào tường: “Bố mẹ ơi, con đã chết rồi mà! Sao bố mẹ lại bảo con đừng thức khuya nữa chứ! Có quỷ nhà nào ban ngày không ngủ mà ban đêm đi ngủ không?”
...
Lúc đó, mẹ Lục đã cầm cây chổi lông gà đánh lên người Lục Trường Tuyết: “Nhà ai cũng phải ngủ sớm dậy sớm! Con nói con không chịu được ánh nắng, chắc chắn là do thức đêm chơi điện thoại quá nhiều rồi!”
Đây là lý lẽ gì vậy! Cô ấy là một con quỷ, ánh nắng sẽ làm tổn thương hồn thể thì liên quan gì đến việc thức đêm chơi điện thoại!
Lục Trường Tuyết vừa tránh né cây chổi lông gà của mẹ, vừa chạy khắp phòng khách.
Cuối cùng vẫn là Vân Kiến Nguyệt đứng ra can ngăn: “Cô chú à, mặc dù A Tuyết chưa chết hoàn toàn theo nghĩa đen, nhưng thực sự cậu ấy cũng đã chết rồi, có lẽ chúng ta nên cân nhắc về việc tổ chức đám tang cho cậu ấy phải không?”
Bố mẹ Lục cảm thấy có lý nên thu dọn đồ đạc để về quê tổ chức tang lễ cho Lục Trường Tuyết.
Trước khi rời đi, bố mẹ Lục vẫn không quên dạy dỗ Lục Trường Tuyết: “Con học hỏi từ Tiểu Vân đi, con bé hiểu chuyện như thế nào, sáng sớm đã dậy, tối 10 giờ đã đi ngủ rồi.”
Đến khi bố mẹ Lục xách vali ra khỏi cửa, Lục Trường Tuyết mới hét lên một tiếng, lao vào Vân Kiến Nguyệt bóp cổ cô.
“Cậu giả vờ cái gì mà giả vờ! 6 giờ sáng cậu còn chưa ngủ, lại còn giả bộ dậy sớm trước mặt bố mẹ mình! Vân Kiến Nguyệt mình nói cho cậu biết, làm người không nên giả tạo quá mức!”
Vân Kiến Nguyệt cười hì hì: “Kỹ năng cơ bản, đừng quên.”
“Kỹ năng cơ bản của cậu khiến mình suýt bị họ mắng chết!” Lục Trường Tuyết gào lên, rồi tức giận liếc nhìn điện thoại của Vân Kiến Nguyệt: “Điện thoại của cậu cứ reo liên tục, ai gửi nhiều tin nhắn vậy?”
Vân Kiến Nguyệt cầm điện thoại lên nhìn, phát hiện là Chu Bổn Tân.
“Này, đây chẳng phải là đàn em trong đội tranh biện của các cậu sao?” Lục Trường Tuyết tiến lại gần, nhận ra người này.
Cả hai đều là sinh viên của Đại học A, và Chu Bổn Tân cũng vậy. Vân Kiến Nguyệt là phó đội trưởng của đội tranh biện trường, thường hướng dẫn đàn em tham gia tranh biện. Chu Bổn Tân là một trong những đàn em trong đội, mối quan hệ giữa hai người khá tốt.
Vân Kiến Nguyệt nhìn tin nhắn, phát hiện Chu Bổn Tân đang cầu cứu.
Máy tính của Chu Bổn Tân đột nhiên bị màn hình đen, sau khi tắt nguồn rồi mở lại thì xuất hiện màn hình xanh, nên cậu ấy đành nhờ Vân Kiến Nguyệt là đàn chị học ngành máy tính sửa giúp. Nếu không sửa được, cậu ấy sẽ mang đến cửa hàng chuyên nghiệp.
May là Chu Bổn Tân là người ở thành phố Z, và hiện tại cậu ấy cũng đang ở thành phố Z.
Đàn em gặp khó khăn, đàn chị cũng không thể làm ngơ. Vân Kiến Nguyệt liền nhắn lại rằng cô sẽ đích thân đến sửa cho cậu ấy.
Nửa giờ sau.
“Chị vào nhà đi, nhà hơi lộn xộn, mong chị đừng để ý.”
Nhóm dịch: Nhà YooAhin