Dịch: Kha La Na
Những cánh hoa mềm mại rơi xuống lả tả.
Thiếu nữ mặc đôi tất lụa trắng, cổ chân bị che phủ, nhưng Lý Quan Nhất vẫn cảm nhận được xúc cảm mát lạnh như ngọc. Ngay khi nhận ra cậu liền buông tay, Tiết Sương Đào nhanh chóng lùi lại, chân phải bị nắm chạm đất như bị điện giật, dường như đứng không vững, lùi lại mấy bước.
Sau đó thân mình cô lảo đảo sang bên, phải dùng cung chiến trong tay để chống đỡ mới có thể miễn cưỡng đứng vững.
Đôi mắt hạnh đầy hoảng hốt, trên mặt ẩn hiện một chút đỏ ửng.
Tiết Sương Đào nhìn thấy đệ đệ cùng với thiếu niên thanh tuấn đang lúng túng kia, cô hít sâu một hơi giả vờ bình tĩnh nói:
“...Lý tiên sinh?”
“Tiên sinh đã đến rồi à.”
Vừa rồi cú đá đó đến quá nhanh, Lý Quan Nhất hoàn toàn không học qua thân pháp nên chỉ có thể chặn lại, giờ thì lúng túng nói: “Chỉ chơi đùa với tiểu công tử mà thôi.”
Ngay lúc này, Tiết Trường Thanh vừa bị tỷ tỷ dọa sợ lập tức phản ứng lại.
Biết mình đã tự chui đầu vào rọ.
Như có lò xo gắn vào mông cậu bé bật dậy, kêu lên:
“Ngươi ngươi ngươi, ngươi chính là vị tiên sinh đó?!”
“Rõ ràng ngươi không lớn hơn ta bao nhiêu cả mà!”
Thiếu niên phía sau đã dùng hai tay giữ vai cậu bé.
Đúng như mình nghĩ, khóe miệng từ từ nhếch lên, nhìn biểu cảm đầy sợ hãi của đứa trẻ, cậu dịu dàng nói: “Đúng vậy, ta chính là người mà đệ muốn trốn, tiên sinh thuật số mới đến.”
“Đến đây, bắt đầu học nào.”
Tiết Sương Đào nhìn Lý Quan Nhất hơi túm lấy Tiết Trường Thanh đi về phía đình, cô hít thở sâu vài lần để khôi phục lại vẻ dịu dàng, thanh lịch khi đối diện với người ngoài, phớt lờ biểu cảm kinh hoàng của đệ đệ mình, cô mời Lý Quan Nhất ngồi xuống ở đình.
“Đây là Thính Phong đình.”
“Con cháu Tiết gia thỉnh thoảng đến đây thưởng ngoạn phong cảnh, vào đêm trăng tròn Trung Thu ta cùng huynh trưởng và đệ đệ cũng sẽ mang theo bánh hoa quế đến đây ngắm trăng, hiện tại không ai quấy rầy, mời tiên sinh dạy Trường Thanh một số kiến thức cơ bản trước, Trường Thanh, đến bái kiến tiên sinh đi.”
“Ta không muốn!”
Tiết Sương Đào vừa mới khôi phục vẻ dịu dàng, lúc này ánh mắt lại hạ xuống.
Tiết Trường Thanh ngoan ngoãn cúi chào: “Trường Thanh chào tiên sinh.”
Trong hoàn cảnh lớn lên cùng nhau, trưởng tỷ có quyền uy rất cao trước mặt đệ đệ ruột.
Giọng Tiết Sương Đào dịu dàng điềm tĩnh, nói: "Vẫn xin tiên sinh chờ một chút, ta đi thay một bộ y phục thường ngày, quân trang không thích hợp để có thể tĩnh tâm học toán kinh."
Tiết Sương Đào gật đầu, quay người rời đi, bước chân điềm tĩnh và yên lặng, nhưng khi đi qua một bụi cây, bước chân bỗng nhiên nhanh hơn, cuối cùng cô chạy vào biệt viện của mình.
Chạy vào phòng, tay cầm cung chiến ném lên giường, cởi đôi giày, kéo tất lụa bên chân phải xuống, lộ ra bàn chân trắng như ngọc, sau đó vung tay ném chiếc tất lụa đã bị nắm qua xuống đất như ném một cục tuyết.
Mặt đầy xấu hổ tức giận.
Chẳng lẽ gặp phải một tên lưu manh rồi sao!
Có chút bản lĩnh đi nữa thì cũng là tên lưu manh!
Nhưng cũng chính mình là người đã đá ngang qua.
Vị tiên sinh kia nhìn bước chân thì chưa từng học qua thân pháp gì, ngồi bó gối nên không thể tránh né, Tiết Sương Đào cảm thấy có chút xấu hổ nhưng lại không biết phải làm sao.
Cô gọi: "Như Vân, Tuyết Mai."
Hai thị nữ khoảng chừng hai mươi tuổi đáp lại.
Thiếu nữ nói: "Ta muốn tắm rửa!"
Nữ giới bị chạm vào mắt cá chân đương nhiên có ba phần xấu hổ tức giận, nhưng không thể đánh vị tiên sinh ấy một trận, cũng không thể làm tổn thương bản thân, nên đành phải tức giận nói: "Đốt, đốt đôi tất này đi!"
Hai thị nữ xinh đẹp nhìn nhau, tuy không biết vì lý do gì, nhưng cũng mỉm cười vâng dạ.
Rất nhanh đã chuẩn bị xong đồ tắm, đại tiểu thư Tiết gia là người được cưng chiều nhất, sử dụng bồn tắm dài bảy thước, rộng ba thước, cao một thước ba tấc, bên ngoài có hình hổ, có vòng lớn, hai thị nữ đổ nước nóng ở nhiệt độ thích hợp nhất vào, trong nước có dược liệu để làm dịu gân cốt.
Tiết Sương Đào ngồi ngâm trong bồn, nghĩ về những chuyện xảy ra ngày hôm nay ngoại trừ chuyện kia ra.
Còn có một việc chính là dáng vẻ ‘đối nội’ khi ở cùng đệ đệ nhà mình lại bị tiên sinh toán kinh mới được mời nhìn thấy, phá vỡ hình tượng dịu dàng đoan trang của mình khi ‘đối ngoại’, không hiểu sao cô lại có chút xấu hổ tức giận, nhưng nghĩ đi nghĩ lại cũng không có cách giải quyết tốt nào.
Nghĩ không ra, Tiết Sương Đào đành từ bỏ, vòng tay ôm gối, chìm xuống nước.
Bọt nước nổi lên.
Thị nữ Tuyết Mai bật cười: "Tiểu thư lại buồn rồi."
"Lần trước là khi con chim sẻ mà tiểu thư nuôi không bị cắt đuôi đã bay đi mất."
Một thị nữ khác là Như Vân cười nói: "Không sao, tắm một lát thư giãn tinh thần, sẽ khá hơn nhiều."
...
Lý Quan Nhất và Tiết Trường Thanh nhìn nhau.
Vừa rồi có thị nữ mang lên vài món điểm tâm, sáu loại quả khô, sáu loại quả tươi, sáu loại điểm tâm, còn có một ấm trà ngon mới pha, Lý Quan Nhất nhấp một ngụm trà, hỏi: "Tại sao đệ lại không thích thuật số?"
Tiết Trường Thanh nói: "Vì nó vô dụng!"
Cậu bé liếc nhìn, thấy tỷ tỷ vẫn chưa đến, giọng điệu non nớt không chút khách khí nói: "Dù sao đi nữa, ta nói với ngươi này, ta không cần thuật số, ngươi cũng đừng dạy ta, cứ nhận thù lao bình thường không được sao?! Chúng ta cứ ở đây nói chuyện, ăn điểm tâm cho qua một giờ là được!"
Làm việc qua loa để lấy lương ư?
Nếu không vì đỉnh thanh đồng thì việc này cũng không phải là không thể chấp nhận được.
Nhưng Lý Quan Nhất cần phải dạy cho đứa trẻ trước mặt thuật số, sau mới có thể nhờ đó gặp được ông lão kia để giúp ngọc dịch trong đỉnh có thể tích tụ đầy, đương nhiên là phải từ chối, cậu khoan thai nói: "Không thể."
Đứa trẻ khoảng bảy tám tuổi nhìn Lý Quan Nhất, nói:
"Có phải là chê tiền ít không?"
"Ta tăng tiền!"
Sau bụi hoa, Tiết Sương Đào đã thay y phục khẽ ngẩng đầu lên. Thị lực và thính lực của cô đều rất tốt, vận chuyển bộ pháp chậm rãi bước đi, cô khẽ nhíu mày. Trước kia có nhiều tiên sinh bị Tiết Trường Thanh đuổi đi như vậy, con cháu đại gia tộc đã thấy quá nhiều thứ, tuy còn nhỏ tuổi nhưng ở một số phương diện lại trưởng thành một cách bất ngờ.
Những tiên sinh toán kinh hám lợi trước đây sau khi bị phát hiện đều bị Tiết gia đuổi thẳng.
Tiết Trường Thanh nhỏ tuổi vung tay tự tin nói: "Tỷ tỷ trả ngươi bao nhiêu tiền."
"Ta trả ngươi gấp đôi!"
Lý Quan Nhất cười nói: "Vậy ta sợ đệ không trả nổi."
Tiết Trường Thanh hào khí nói: "Bao nhiêu?"
Lý Quan Nhất thản nhiên nói: "Vô giá."
Tiết Trường Thanh mặt mày ủ rũ, Lý Quan Nhất nói: "Tiết cô nương đã giúp ta chuộc lại đồ vật của trưởng bối, ta rất cảm kích, tiểu tử, đừng phí công vô ích nữa, môn số học này đệ phải học rồi."
Tiết Sương Đào ở phía xa nghe thấy một cách rõ ràng, thế mà lại có chút ngượng ngùng.
Thật giữ lời hứa.
Vừa rồi mình thầm mắng tiên sinh là đồ vô lại, chẳng phải là oan uổng lắm sao.
Nội công lưu chuyển, bước chân như thường chậm rãi tiến lại gần, lúc này Lý Quan Nhất mới nghe thấy tiếng bước chân, khẽ nghiêng đầu, thấy Tiết Sương Đào đã thay áo dài màu vàng nhạt.
Thắt lưng màu xanh, ngọc bội rủ xuống, vì không ra ngoài nên trang sức trên tóc ít hơn, dung nhan kiều diễm.
Nhìn thấy tỷ tỷ mình, Tiết Trường Thanh vừa rồi còn không tôn trọng tiên sinh toán kinh mới đến lập tức trở nên ngoan ngoãn.
Lý Quan Nhất thấy vậy, lại hỏi: "Vậy nếu đệ không thích thuật số, thì thích cái gì?"
Tiết Trường Thanh lý lẽ hùng hồn nói: "Đương nhiên là cung mã kỵ xạ, võ công tuyệt kỹ!"
Tiết Sương Đào cảm thấy đau đầu.
Lúc này lại có chút bất lực, thật sự tức giận mắng to nhưng lại không có ích gì, sau đó còn phải an ủi cậu bé, rồi giải thích với Lý Quan Nhất:
"Tiên sinh chê cười rồi, Tiết gia ta đời đời lưu truyền võ học xạ nghệ vô song, Trường Thanh từ nhỏ thấy bản lĩnh của trưởng bối nên muốn học xạ nghệ, nhưng đệ ấy chỉ mới tám tuổi, xạ nghệ khó có thành tựu nên mới hy vọng đệ ấy tu luyện các môn khác trong lục nghệ của quân tử trước."
Tiết Trường Thanh khoanh tay ngồi đó giận dỗi.
Lý Quan Nhất có chút suy tư, giọng nói ôn hòa: "Nhưng nếu thuật số có thể giúp võ công của đệ tiến bộ lớn thì sao?"
Tiết Trường Thanh nói: "Ta không tin!"
Lý Quan Nhất cười nói: "Không tin thì chúng ta đến diễn võ trường xem thử?"
Tiết Trường Thanh nghi hoặc, rồi có chút mong đợi đi diễn võ trường luyện công:
"Đi thật chứ?"
"Đương nhiên."
Lý Quan Nhất nhìn về phía Tiết Sương Đào: "Tiết tiểu thư, không sao chứ?"
Tuy trong lòng Tiết Sương Đào có nghi hoặc nhưng cũng chỉ gật đầu, nói: "Mọi việc nghe theo tiên sinh."
Nơi mà con cháu Tiết gia luyện xạ nghệ không phải là diễn võ trường thông thường, mà là trong nhà, một là lo lắng công lực đệ tử không đủ sẽ làm bị thương người khác, hai là người mới ở trong môi trường không có gió sẽ dễ dàng nắm bắt hơn, sau đó tiến dần từng bước, tự nhiên sẽ có nơi khác có thể tu luyện xạ nghệ.
Nơi này có không ít con cháu Tiết gia đến rèn luyện xạ nghệ.
Thấy Tiết Trường Thanh và Tiết Sương Đào đến, tất cả đều rất tò mò, đặc biệt là khi thấy Tiết Trường Thanh thay y phục xạ nghệ, cầm một cây cung ra, mọi người lại càng thêm tò mò, vây quanh một vòng.
Lý Quan Nhất cười nói: "Có thể thử bắn một phát, để ta xem khả năng của đệ."
Tiết Trường Thanh đắc ý, lấy một mũi tên đặt lên dây cung bắn thẳng ra, quả đúng thật là con cháu danh gia, có vài phần khí độ, nhưng vì còn nhỏ lực yếu, lại bắn không đúng cách nên không trúng bia, nhà họ Tiết chắc chắn có các loại tuyệt học xạ nghệ, nhưng cũng chưa dạy cho đứa trẻ ở độ tuổi này.
Con cháu Tiết gia đứng xung quanh có chút ý cười nhìn nơi này.
Lý Quan Nhất đếm thầm thời gian mũi tên rơi xuống đất.
Bên kia có người hô một tiếng khoảng cách mũi tên bắn ra rơi xuống đất.
Lý Quan Nhất hỏi về độ mạnh của cung, trọng lượng của mũi tên, cũng như chiều cao của Tiết Trường Thanh và một loạt câu hỏi khác, sau đó lại để Tiết Trường Thanh bắn vài lần, trong lòng thầm tính toán ra dữ liệu cần thiết, nghiệm chứng vài lần, dần dần nắm chắc.
Là một bài toán đường cong xiên đơn giản, bài toán vật lý trung học mà thôi.
Chỉ là thêm lực cản không khí, không thể tính toán chính xác như bài toán vật lý.
Nhưng để tính ra một phạm vi đại khái để bắn trúng bia vẫn là có thể, dạy theo năng lực của từng người, khiến đứa trẻ này có hứng thú với thuật số, như vậy có thể thuận lợi dạy dỗ cậu nhóc, trong lần kiểm tra học tập tháng sau cũng có thể có cơ hội gặp ông lão để làm đầy ngọc dịch trong đỉnh thanh đồng.
Tiết Trường Thanh không bắn trúng bia mấy lần, cảm thấy bực bội, Tiết Sương Đào thì không hiểu nhìn Lý Quan Nhất, không biết cậu sẽ làm thế nào để dùng thuật số thành võ công, những người xung quanh cũng nghe thấy lời hẹn giữa Lý Quan Nhất và Tiết Trường Thanh, tất cả đều rất tò mò, trong chốc lát đã vây quanh thành một đám đông xem náo nhiệt.
Lý Quan Nhất ngồi xuống đất, bình thản nói: "Xin cho ta giấy bút."
"Sau đó, ta sẽ nói cho đệ biết phải làm thế nào."
………………
Ở vị trí trung tâm nhất của phủ họ Tiết có một cái lương đình, phía trước là một cái ao, pháp tướng Bạch Hổ yên tĩnh nằm bên bờ ao nhìn gió xuân lay động ao sen, một ông lão tóc trắng cao lớn ngồi trước ao, trong tay cầm một nắm thức ăn cho cá, cá chép trong ao lượn lờ.
Có quản sự bước nhanh tới.
Ông lão nhìn cá chép trong ao, cười hỏi: "Hôm nay tiên sinh toán kinh mà Sương Đào tìm đến cũng đã tới rồi, thế nào? Có thể dạy được thằng nhóc Trường Thanh không?"
Quản sự đáp: "Tiểu nhân vừa mới nghe tin."
"Tiểu thiếu gia đã đi diễn võ trường rồi."
Ông lão nhíu mày: "Học thuật số sao lại đi diễn võ trường?"
Quản sự trả lời: "Nghe bảo, vị tiên sinh đó nói có thể dùng thuật số thành xạ nghệ cho thiếu gia."
Ông lão hơi dừng động tác, ngạc nhiên: "Thuật số hỗ trợ võ công?"
"Thú vị."
Suy nghĩ một lúc, ông rải hết số thức ăn cho cá trong tay xuống ao, nhàn nhạt nói:
"Chưa từng nghe qua cách nói này, đi thôi."
"Lão phu cũng đi xem."
Ông lão đứng dậy, pháp tướng Bạch Hổ bên cạnh lười biếng ngáp một cái rồi cũng đứng dậy theo sau ông lão, đi về phía diễn võ trường.