Thái Bình Lệnh

Chương 22: Tiên sinh đại tài

Dịch: Kha La Na

Các thị nữ trong nội viện bước đi vội vã, nhưng khi chân chạm đất lại nhẹ nhàng không tiếng động, mang theo giấy trắng đến sân diễn võ, nơi chuyên dùng để rèn luyện kỹ năng bắn cung, sau đó họ cúi xuống, trải cuộn giấy trắng dài rộng một mét ra bên cạnh Lý Quan Nhất, rồi mang đến văn phòng tứ bảo tốt nhất.

Lý Quan Nhất cầm một cây bút nhúng vào nghiên Huy (1) để lấy mực.

Sau đó, cậu vừa sắp xếp lại nhiều dữ liệu vừa cầm bút viết xuống công thức.

Các ký hiệu giả định ban đầu được thay thế bằng các chữ như Thiên, Địa, Nhân.

Thư pháp của cậu cũng là nhờ thẩm nương dạy, lúc nghèo khổ, cậu nhúng ngón tay vào nước rồi viết lên bàn đá, cầm cành cây viết trên cát ướt là có thể nhìn được, lúc này nét chữ vừa xuất hiện, tiếng trò chuyện của những người xung quanh liền giảm xuống.

Ồ? Thật sự có chút bản lĩnh.

Xung quanh Lý Quan Nhất có rất nhiều người.

Còn có một số con cháu Tiết gia chạy ra ngoài gọi bằng hữu không có mặt đến.

Dùng thuật số để dạy võ nghệ, chuyện này chưa từng thấy qua, hôm nay không biết là mở mang tầm mắt hay chỉ là xem náo nhiệt vui vẻ, dù sao cũng không phải là chuyện xấu.

Tiết Sương Đào nhìn Lý Quan Nhất, đôi mắt hơi chớp, trong lòng không khỏi dâng lên sự tò mò, không biết Lý Quan Nhất sẽ làm thế nào.

Chỉ có Tiết Trường Thanh vẫn cầm cây cung như cũ, dù không bắn trúng cậu bé vẫn vui vẻ dương cung bắn tên. Cậu chỉ mới tám tuổi, dù từ nhỏ đã tu luyện nội công Tiết gia nhưng lực dùng cung vẫn chưa đủ, kỹ năng bắn cung cũng chưa đủ nên không thể luyện được chiêu thức thần cung của Tiết gia, mũi tên rơi ở trước sau trái phải của bia.

Những người có thể luyện tập xạ nghệ đều là con cháu Tiết gia.

Đương nhiên tất cả đều biết tình hình của vị tiểu thiếu gia Tiết gia này, hiện tại vị tiên sinh thuật số này to mồm như vậy, bọn họ đều rất tò mò, thậm chí ở trong sâu thẳm lòng, nơi mà chính họ cũng chưa từng nhận ra mang theo sự không đồng tình mạnh mẽ, thậm chí có chút khinh thường.

Sự không công nhận này đến từ kinh nghiệm dày dặn của họ.

Vì vậy mà người càng lớn thì càng bài xích phản cảm.

Xạ nghệ là một môn võ đạo cực kỳ thâm ảo!

Muốn bắn trúng cần phải luyện tập hàng ngàn lần, thậm chí là hàng vạn lần.

Bọn họ đều đã phải trải qua quá trình này.

Việc này làm sao chỉ có thể dựa vào giấy bút mà quyết định được?

Tiếng nói xung quanh dần dần nổi lên, dù là thì thầm nhưng số lượng người đông lên cũng trở nên ồn ào.

Lý Quan Nhất cầm bút lên, nhìn xung quanh, trông thấy những ánh mắt tò mò đang nhìn mình, cậu cũng không hề tỏ ra sợ hãi, chỉ đặt bút xuống và mỉm cười nói: "Được rồi, gần xong rồi."

Tiết Trường Thanh đã bắn nhiều lần nhưng không trúng, có chút bực bội, nói: "Nếu ngươi thắng, ta sẽ ngoan ngoãn theo ngươi học thuật số."

"Thậm chí... thậm chí ta còn có thể trả thêm cho ngươi mỗi ngày một quan tiền!"

Cậu ngẩng đầu lên, ưỡn ngực: "Ta tăng tiền!"

"Nhưng nếu ngươi thua thì sao?"

Lý Quan Nhất mỉm cười nói: "Nếu thua thì không ép đệ học, thế nào?"

Mắt Tiết Trường Thanh sáng lên, nói: "Nhất ngôn cửu đỉnh!"

Sau đó cậu bé ngập ngừng một chút, vốn dĩ cậu nên vui mừng và mong chờ việc không phải học thuật số nữa, nhưng nghĩ đến nếu Lý Quan Nhất thắng, chẳng phải có nghĩa là hắn ta thực sự có thể dùng toán học để giúp mình bắn trúng bia sao? Đó cũng là một chuyện đáng vui mừng mà?

Nhất thời cậu bé cũng không biết nên hy vọng Lý Quan Nhất thắng hay thua nữa.

Trong lúc cảm xúc phức tạp này, Lý Quan Nhất để Tiết Trường Thanh giương cung bắn tên, còn mình vẫn ngồi tại chỗ, xác định góc độ và hướng, ước lượng một chút, Lý Quan Nhất nói: "Đầu mũi tên hướng lên ba ngón tay, ừm, rồi hơi hạ xuống, được rồi."

"Giương cung, bắn."

Đơn giản vậy sao?!

Hắn có đang đùa mình không vậy?!

Tiết Trường Thanh vô thức thả ngón tay.

Mũi tên bay ra.

Những người khác đều cười xem náo nhiệt, khi bắn cung, các trưởng bối dạy đệ tử đều đứng ở bên cạnh, giúp ổn định cấu trúc, góc bắn là cảm giác tay, làm sao có thể quan sát mà làm được?

Quả nhiên không đáng tin, đại tiểu thư cũng vậy, bị tên này lừa rồi.

Chỉ là thằng nhóc hỉ mũi chưa sạch mà thôi...

Một tiếng "đùng" vang lên, đám võ giả Tiết gia suy nghĩ chợt khựng lại.

Vừa rồi còn có những tiếng trò chuyện nhỏ tụ lại thành tiếng ồn ào.

Lúc này, sự yên tĩnh lại đột ngột bao trùm.

Sự thay đổi này quá lớn.

Thậm chí có thể nghe thấy tiếng rung nhẹ của đuôi mũi tên sau khi trúng bia.

Mắt Tiết Sương Đào mở to, nhìn mũi tên trúng bia, sau đó lại nhìn về phía thiếu niên kia, trong mắt cô lóe lên một tia sáng, còn Tiết Trường Thanh thì không thể tin nổi nhìn mũi tên, lẩm bẩm: "Ta, ta bắn trúng rồi?!"

"Ta bắn trúng rồi!"

"Tỷ tỷ, đệ bắn trúng rồi!!!"

Đám con cháu Tiết gia bàn tán với nhau, trong mắt có ngạc nhiên, có không phục, có người cho rằng chỉ là may mắn, mỗi người một ý.

Lý Quan Nhất vừa định đứng dậy, động tác hơi khựng lại.

Ngực có một luồng nhiệt truyền đến.

Đỉnh thanh đồng kêu ong ong, ngọc dịch đã lặng lẽ bắt đầu tăng lên, điều này có nghĩa là... Lý Quan Nhất hơi ngẩng đầu, không thấy ông lão kia, nhưng dường như nghe thấy tiếng gầm nhẹ trong cổ họng của con mãnh hổ, một móng vuốt hổ lớn bằng đầu sư tử dựng trước cổng đặt xuống bên cạnh Lý Quan Nhất.

Có trời mới biết, chẳng hiểu sao mà cậu lại nhìn ra được khí chất ưu nhã lười biếng từ động tác đơn giản này.

Thiếu niên mặc áo xanh ngồi xếp bằng, ánh mắt không hề gợn sóng.

Xung quanh là giấy trắng trải rộng, bên trên viết những chữ bằng nét bút thanh tú và mạnh mẽ, một con Bạch Hổ khổng lồ uy nghiêm đi quanh thiếu niên, đuôi hơi cong lên như chiếc roi, cặp mắt màu lam nhìn chằm chằm vào Lý Quan Nhất.

Vị lão tổ Tiết gia đã đến.

Lý Quan Nhất thu lại ý định ban đầu chỉ muốn để Tiết Trường Thanh bắn trúng bia rồi dừng lại.

Cá đã cắn câu, phải dùng mồi lớn.

Cậu cầm bút lên, lại kiểm tra phép tính một cách bình thản, đột nhiên nói: "Lắp tên, kéo cung."

Đám con cháu Tiết gia vừa mới bắt đầu bàn tán tranh luận ồn ào, giờ lại nhìn nhau.

Không phải đã bắn trúng bia rồi sao? Hắn ta còn muốn làm gì nữa?

Chỉ có Tiết Trường Thanh vẫn ngoan ngoãn nghe lời, hăng hái giương cung, Lý Quan Nhất quan sát, xác định góc độ, vẫn chỉ dẫn đơn giản như cũ, Tiết Trường Thanh thả dây cung, mũi tên bay ra, lần này mũi tên trúng ngay đuôi mũi tên lần trước khiến nó chẻ đôi.

Một thiếu niên Tiết gia mười sáu tuổi lẩm bẩm: "... Liên Châu (2)?"

Tên Liên Châu, không phải kiểm tra sức mạnh mà là kỹ thuật và độ chính xác.

Có người có thể bắn một mũi tên phá cả núi đá, nhưng bảo họ bắn Liên Châu thì rất khó, kia chủ yếu là sức mạnh, mà kỹ thuật cao cấp này lại xuất hiện ở đứa trẻ nửa giờ trước còn không bắn trúng bia.

Lý Quan Nhất lại nói: "Lắp tên, kéo cung."

Tiết Trường Thanh lại bắn hai mũi tên, vẫn trúng đuôi mũi tên trước, bốn mũi tên nối tiếp nhau, đối với toán học và vật lý thì chỉ cần xác định tham số, kết quả sẽ giống nhau, Lý Quan Nhất chỉ cảm thán, võ giả quả nhiên khác biệt, có thể đảm bảo sự ổn định khi bắn tên.

Những người khác nhà họ Tiết thì không thể tin nổi.

Tiết Sương Đào nói với giọng trong trẻo: "[Tham Liên] (3)."

Bắn một mũi tên trước, ba mũi tên sau liên tiếp bắn ra nối tiếp nhau như chuỗi ngọc liên hoàn.

Kỹ thuật được kiểm tra trong Lục nghệ của quân tử không phải là sức mạnh của mũi tên mà là độ chính xác và khả năng kiểm soát.

Trong lòng bọn họ đã rất chấn động, sự không phục trong mắt hoàn toàn biến mất.

Lý Quan Nhất lại nhúng bút vào mực, nhẹ nhàng nói: "Lắp tên, kéo cung."

Mọi người vô thức trở nên căng thẳng.

Nữa à?!

Lại ba lượt bắn tên.

Lần này, dấu vết của mũi tên bắn ra và mũi tên đầu tiên tạo thành bốn điểm giao nhau ở giữa hình chữ "井".

Mắt Tiết Sương Đào sáng lên, nhẹ giọng nói: "[Tỉnh Nghi] (4)."

Bốn mũi tên xuyên qua bia, như hình dáng của cái giếng (井).

Cũng là một trong năm kỹ thuật kiểm tra xạ nghệ.

Chỉ còn lại tiếng mũi tên xé gió.

[Trúng bia]

[Liên Châu]

[Tham Liên]

[Tỉnh Nghi]

Sân diễn võ Tiết gia đã hoàn toàn im lặng, chỉ còn tiếng thở nhẹ của Tiết Trường Thanh, Lý Quan Nhất nhẹ nhàng nói: "Lắp tên, kéo cung."

Đám con cháu Tiết gia nín thở.

Không biết tại sao, họ đột nhiên cảm thấy thiếu niên ngồi xếp bằng bên kia trở nên vô cùng cao lớn, bốn chữ với giọng nói bình tĩnh ngữ điệu không đổi lại có một loại áp lực mạnh mẽ không thể diễn tả, khiến họ cảm thấy khó thở.

Chỉ có Tiết Trường Thanh là vô cùng hưng phấn, cậu bé lập tức lắp tên giương cung, Lý Quan Nhất xác định góc độ.

Hạ mắt xuống, cúi đầu như đang tính toán gì đó rồi nói: "Bắn đi."

Mũi tên bắn ra.

Xoay tròn xuyên qua chiếc bia đã đầy mũi tên trước đó, trúng ngay hồng tâm, lực đủ mạnh, xuyên thẳng qua chiếc bia vốn đã khá giòn.

Một lúc lâu không có tiếng động, Lý Quan Nhất cầm bút lên.

Đám người Tiết gia đồng loạt biến sắc.

Thiếu niên bình tĩnh đặt bút lên giá bút.

Tiết Trường Thanh nói: "Tiên sinh, không luyện nữa sao?"

Luyện gì nữa, tay đệ chẳng phải đã run rồi hay sao.

Lý Quan Nhất lắc đầu, nói: "Hết mực rồi."

Lúc này đám con cháu Tiết gia mới chú ý đến nghiên mực trước mặt thiếu niên đã khô.

Đúng lúc đó thì cửa lớn đột nhiên mở ra.

Bên ngoài là bầu trời xanh xa xăm, một ông lão tóc trắng bước vào, gió thổi qua làm tờ giấy trắng đầy chữ mực bên cạnh thiếu niên áo xanh bay phấp phới, thiếu niên ngồi yên, ánh mắt vẫn bình tĩnh, trên áo và tay không có vết mực nào.

"Hahaha, thật là một tiên sinh thuật số tài giỏi, quả là tài năng xuất chúng."

Đám con cháu Tiết gia đều hiện lên vẻ kính trọng.

“Lão tổ!”

Tiết Trường Thanh cầm cung tên chạy nhanh đê, “A gia, a gia, con bắn trúng rồi! Con thành công rồi, gia gia phải dạy con ‘Mười Ba Thức Thần Cung’!”

Ông lão cười lớn, đưa tay xoa đầu cháu trai, cưng chiều nói: “Tốt, tốt, Trường Thanh của ta cũng là tài năng lớn, xem ra đời này, cây [Phá Vân Chấn Thiên Cung] đã bị phong ấn một trăm ba mươi năm của nhà ta cũng có người có thể cầm lên.”

‘Mười Ba Thức Thần Cung’

[Phá Vân Chấn Thiên Cung]?

Lý Quan Nhất tò mò, đứng dậy chào hỏi.

Ngọc dịch trong đỉnh đồng đã được nuôi dưỡng đến hơn một nửa.

Chỉ tiếc rằng Tiết Trường Thanh đã đến giới hạn, nếu không Lý Quan Nhất còn có thể kéo dài thêm thời gian, nhưng vì điều này mà làm tổn thương đến đứa trẻ thì không hay, tuy nhiên, đã đạt đến bảy phần cũng đủ rồi, sau này có nhiều thời gian hơn, một tháng sau chắc chắn sẽ thành công.

Ông lão nhìn cậu, trong mắt đầy khen ngợi, nói:

“Lý tiểu tiên sinh quả nhiên là rất bản lĩnh.”

Lý Quan Nhất trả lời: “Chỉ là thuật số thôi.”

Ông lão cười lớn nói: “Chỉ là thuật số? Chưa từng nghe qua thuật số như vậy, lão phu cũng tò mò.”

Ông nghĩ một lúc, nói: “Không biết, có thể cùng lão phu đi dạo trò chuyện một lát không?”

Lý Quan Nhất nhìn ông lão và con Bạch Hổ bên cạnh ông.

Thần sắc ông lão ung dung, nhưng từ khuôn mặt của pháp tướng Bạch Hổ có thể thấy được một chút tò mò, Lý Quan Nhất hơi đăm chiêu, dường như pháp tướng không giống bản thể về việc có thể che giấu cảm xúc, có tâm cơ, thu lại thần sắc, cậu mỉm cười trả lời:

“Đương nhiên ạ.”

Lúc này, ngọc dịch trong đỉnh thanh đồng đã đạt đến bảy phần.

….

Nghiên Huy: một trong 4 loại nghiên mực nổi tiếng của Trung Quốc, các loại khác là nghiên Đoan, nghiên Tào, nghiên Trừng Nê.

Liên Châu: trong bắn cung thường được hiểu là kỹ thuật bắn nhiều mũi tên liên tiếp một cách nhanh chóng và chính xác.

Tham Liên: là thuật ngữ chỉ việc bắn nhiều mũi tên liên tiếp vào cùng một mục tiêu mà không cần phải dừng lại để nạp lại tên.

Tinh Nghi: là thuật ngữ chỉ sự tập trung cao độ và sự chính xác tuyệt đối khi bắn tên. Điều này đòi hỏi cung thủ phải có kỹ năng kiểm soát hơi thở, tư thế, và sự ổn định của tay để đảm bảo mũi tên bắn ra đạt được mục tiêu một cách hoàn hảo.