Dịch: Kha La Na
Đối với Lý Quan Nhất mà nói thì người mà cậu quen và để đề kỵ phải dán lệnh truy nã chỉ có một mình Việt Thiên Phong. Lúc này lại gặp phải chuyện tương tự, đương nhiên cậu sẽ nghĩ ngay đến ông ấy, trong lòng hơi động nhưng cũng không biểu hiện ra ngoài, cậu lặng lẽ tiến lên phía trước.
Người xem náo nhiệt rất đông, Lý Quan Nhất ở trong đám người không có gì nổi bật.
Kinh tế Trần quốc giàu có, lại yêu thích văn hóa, tự do ngôn luận, là trung tâm của văn nhân thiên hạ.
Lúc này vừa qua buổi trưa, bách tính ăn uống no say vẫn chưa bắt đầu làm việc, hơi mệt mỏi lười biếng nhưng không có việc gì để làm nên lúc này càng thích thú đến xem náo nhiệt. Lý Quan Nhất nhìn thoáng qua, thở phào nhẹ nhõm, lệnh truy nã vẽ một người đàn ông gầy gò.
Thân hình rất cao, khuôn mặt lại to.
Cứ như thân tre đeo một cái bao tải, khuôn mặt thì như cái bánh lớn rắc thêm một ít mè.
Đôi mắt dựng ngược, sát khí đằng đằng.
Đề kỵ hét lớn: “Người này tên Tiền Chính, từng là đội trưởng biên quân, sau đó quân tan rã đã dẫn theo mười mấy người đi khắp nơi gây án, tàn nhẫn độc ác, tay nhuốm máu, đã gϊếŧ chết mười mấy người, còn cưỡиɠ ɧϊếp nhiều phụ nữ, gần đây dân chúng ra vào thành trấn không nên đi một mình.”
“Ai cung cấp thông tin chính xác hiệu quả, thưởng mười lượng bạc.”
“Ai có thể chém đầu hắn, thưởng một trăm lượng bạc.”
Đội trưởng trong quân đội, theo lời Việt Thiên Phong nói thì đây phải là một võ giả Nhập Cảnh.
Hơn nữa còn là biên quân, nên phải là một kẻ tàn nhẫn giỏi gϊếŧ chóc.
Trần quốc chủ yếu giáp với hai nơi, một là phía Tây Ứng quốc nơi ở của người Thổ Dục Hồn, cũng tức là khu vực phía Tây Bắc của Trần quốc, nơi còn lại chính là Ứng quốc. Nơi này gần Ứng quốc hơn nên Tiền Chính có lẽ là biên quân từ biên quan Ứng quốc lưu lạc đến đây.
Cung cấp thông tin chính xác hiệu quả có nghĩa là, thông tin đã cung cấp phải giúp đề kỵ bắt được tên tội phạm này, sau đó sẽ chia mười lượng vàng cho bạn.
Lý Quan Nhất có chút đăm chiêu, tạm thời an tâm, cậu còn tưởng lại là Việt Thiên Phong.
Đang định rời đi thì cậu phát hiện đám đề ky·dường như chưa xong việc, lại lấy ra một lệnh truy nã lớn hơn treo lên, người trên đó mắt hổ mở to, râu tóc rối bù, nhưng lại có một khí thế áp đảo, phảng phất như quỷ thần nhân gian, tên Tiền Chính trước đó tuyệt đối không có cửa so.
Lý Quan Nhất dừng bước.
Người đó chính là Việt Thiên Phong.
Sắc mặt đề kỵ nghiêm trọng nói:
“Kẻ phạm tội Việt Thiên Phong.”
“Ai có thể cung cấp thông tin chính xác…”
Gã đề kỵ ngừng lại một chút, rồi hít một hơi sâu nói:
“Thưởng ngàn vàng, phong tước!”
Tầm mắt Lý Quan Nhất ngưng trệ.
Thưởng ngàn vàng?
Phong tước?!!
Chàng thiếu niên nhìn lệnh truy nã rõ ràng và lớn hơn trước, sắc mặt hơi ngưng lại, thầm nói trong lòng một câu—
Vãi——thật??!
Chỉ cần cung cấp tin tình báo chính xác.
Thưởng ngàn vàng, phong tước?
Lão Việt, mấy ngày nay ngài đã làm gì? Chẳng lẽ ngài lại làm một vụ lớn?
Hay là, không chỉ một vụ?
Lý Quan Nhất ngây người nhìn tên của ‘đồng phạm’ trên lệnh truy nã, khóe miệng giật giật, không bàn đến ngàn vàng, nhưng việc phong tước thì dù ở quốc gia nào cũng là chuyện trọng đại, vô cùng cẩn trọng, mà phần thưởng trên lệnh truy nã của Việt Thiên Phong lại cao một cách phi lý, cao đến mức đi ngược lại luật lệ của Trần quốc.
Điều này chỉ có thể chứng minh một điều.
Người phát ra lệnh truy nã này đang rất gấp.
Cậu nghĩ rằng Việt Thiên Phong đã làm một việc mang hậu quả lớn đến mức có thể khiến người ra lệnh của Trần quốc sợ chết khϊếp.
Lý Quan Nhất hòa mình vào đám đông đang kinh ngạc tán thán, không hề nổi bật, rất chi là bình thường, thiếu niên nhìn đề kỵ rời đi, cậu thấy trong tay đề kỵ cầm một tập giấy, dường như bên trong là hồ sơ tất cả tội phạm bị truy nã của Trần quốc.
Trong lòng Lý Quan Nhất bất giác nảy ra một ý nghĩ—
Không biết tên của mình và thẩm nương có trong đó không.
Nếu mình và thẩm nương cũng có trong đó.
Vậy thì sẽ được xếp ở đâu?
Lý Quan Nhất thu lại tầm mắt, suy nghĩ này như gợn sóng trên mặt nước, nhanh chóng lắng xuống và biến mất. Chuyện xảy ra sáng nay đối với cậu lúc này mà nói cũng chỉ là một đoạn nhạc đệm.
Chỉ là khi đang trên đường đến Tiết gia, Lý Quan Nhất đột nhiên nghĩ đến, nếu Việt Thiên Phong ở bên ngoài thì tại sao Quan Dực thành lại phải dán thông báo ở đây?
Việt Thiên Phong còn định quay lại?
Và nếu như ông ấy quay lại, thì sẽ xuất hiện ở đâu?
Lý Quan Nhất hơi dừng lại, ngẩng đầu nhìn về phía miếu sơn thần.
Nếu vậy thì...
Cậu giơ tay lên, nhẹ nhàng vuốt ve con rồng đỏ chỉ có đầu và một móng vuốt rồng trên ngực.
Có lẽ, cơ hội để con Xích Long này tách ra hoàn toàn từ thân đỉnh thanh đồng cũng sắp đến.
...
Lý Quan Nhất đến Tiết gia.
Lúc này vẫn chưa đến giờ dạy thuật số cho Tiết Sương Đào và đệ đệ nàng, nên cậu khá rảnh rỗi. Lấy lý do để làm quen với Tiết gia, cậu đi dạo quanh khu vực rộng lớn của Tiết gia gần một canh giờ, cuối cùng ngồi xuống chiếc ghế đá bên cạnh sân tập võ.
Nhìn những người trên sân tập võ, kẻ nâng đá tạ, người múa trọng đao, để rèn luyện thể phách.
Cũng có từng đôi bắt cặp giao đấu lẫn nhau.
Lý Quan Nhất cúi mắt xuống.
Không tìm thấy, hoàn toàn không tìm thấy.
Cậu đi dạo một canh giờ vẫn không thể thấy lại pháp tướng Bạch Hổ.
Ngọc dịch trong đỉnh thanh đồng lúc này đã tích lũy được một phần ba, cuộc tiếp xúc ngắn ngủi hôm qua đã bằng hiệu quả của mười ngày trước đó, nhưng rõ ràng đã ở Tiết gia lại hoàn toàn không có cơ hội tiếp cận ông lão kia, ngọc dịch trong đỉnh thanh đồng cứ bị kẹt lại không nhích thêm được chút nào.
“Ồ, đây chẳng phải là Lý tiên sinh sao? Hôm nay đến sớm vậy.”
Có tiếng cười trong trẻo, là một người phụ nữ xinh đẹp đẫy đà.
Lý Quan Nhất ngẩng đầu lên, nhận ra người đó là một trong những quản sự của phường may, trên mặt cậu lộ ra nụ cười ấm áp và ngượng ngùng của thiếu niên, đứng dậy chào hỏi: “Là Khúc tỷ tỷ ạ.”
“Hôm nay là ngày đầu tiên ta đến giảng nên muốn đến sớm một chút.”
“Khúc khích, tiểu tiên sinh thật chăm chỉ.”
Khúc quản sự mắt sáng long lanh nhìn thiếu niên đẹp trai trước mặt, công việc cũng không vội làm, chỉ ngồi xuống chiếc ghế đá khác, cười nói: “Vừa rồi tiểu tiên sinh nhìn những người tập võ này xuất thần, có phải cũng muốn thử tay không?”
Lý Quan Nhất ngượng ngùng nói: “Không phải, chỉ là đang nghĩ những võ sư này đã lợi hại như vậy rồi thì khách khanh Nhập Cảnh còn mạnh đến mức nào?”
Khúc quản sự cũng nhìn về phía trước nói: “Khách khanh à... Đó là những người có biệt viện riêng của mình...”
“Đãi ngộ tốt hơn cả quản sự ngoại viện của chúng ta nhiều.”
“Đáng tiếc, muốn trở thành khách khanh thì ít nhất phải là võ phu Nhập Cảnh, võ phu giỏi nhất ở đây cũng chưa chắc là đối thủ của họ trong vài chiêu, còn có những khách khanh được lão tổ chỉ điểm vài câu, võ công đã tiến bộ vượt bậc, càng không phải là người mà những võ nhân bình thường có thể đối phó được.”
Lão tổ...
Lý Quan Nhất bắt được từ khóa này.
Với vẻ mặt tò mò và ngây thơ, cậu hỏi: “Lão tổ chỉ điểm á.”
“Khúc tỷ tỷ, làm thế nào để có cơ hội được lão tổ chỉ điểm võ công ạ?”
Khúc quản sự cười dài nói: “Tiểu tiên sinh cũng muốn được lão tổ chỉ điểm sao? Nói khó cũng khó, nói không khó thì cũng không khó.”
“Khó ở chỗ Nhập Cảnh để làm khách khanh, còn cần một thân võ nghệ tốt để được lão tổ thưởng thức.”
“Còn lại là phụ thuộc vào tiên sinh toán kinh thôi.”
Khúc quản sự thấy thiếu niên ngây thơ đáng yêu, vừa nhìn cái dáng vẻ đơn thuần ấy là biết không rõ thế sự, trông lại đẹp mắt nên cũng vui vẻ trò chuyện nhiều hơn, cô nói với Lý Quan Nhất rất nhiều, mãi đến khi một cô gái khác đến thúc giục cô mới lưu luyến không rời mà kết thúc, cười nói: “Tiểu tiên sinh, trong Tiết gia này có chuyện lớn nhỏ gì không hiểu đều có thể đến hỏi tỷ tỷ.”
Thiếu niên cười ấm áp: “Nhất định sẽ làm phiền.”
Khúc quản sự cười rời đi, dáng người uyển chuyển đầy đặn khiến một đám đàn ông ở sân tập võ phân tán sự chú ý, rồi nhìn chàng thiếu niên với ánh mắt không được thiện cảm cho lắm. Lúc này đã có người dẫn Lý Quan Nhất vào nội viện, người dẫn đường bảo Lý Quan Nhất chờ ở một cái đình nghỉ mát rồi rời đi.
Lý Quan Nhất trầm ngâm.
Muốn được chỉ điểm, muốn gặp lão tổ có pháp tướng Bạch Hổ thì mỗi tháng một lần sẽ tiến hành khảo sát lục nghệ của các hậu duệ trực hệ trong tộc, tiên sinh dạy tốt sẽ được lão tổ Tiết gia đích thân uống trà cùng và thưởng thêm.
Ừm, dạy số học sao...
Lý Quan Nhất nghĩ đến đệ đệ của Tiết Sương Đào, đứng dậy đi lại, bỗng cậu nghe thấy một tiếng hét lớn từ xa: “Ta không muốn học thuật số!!!”
“Ta! Không! Muốn!”
Lý Quan Nhất ngẩng đầu thấy một đứa trẻ khoảng bảy tám tuổi, mặt mũi xinh xắn đang cắm đầu mà chạy, đâm thẳng vào Lý Quan Nhất. Lý Quan Nhất vận nội khí ‘Phá Trận Khúc’ đẩy đứa trẻ lùi lại nửa bước, cậu hỏi: “Đệ không sao chứ...”
Nhưng đứa trẻ suýt ngã thì lại vội vội vàng vàng, kéo lấy tay áo cậu, nói: “Đừng, ta không quan tâm, ngươi, ngươi có chỗ nào an toàn không, con cọp cái còn đang đuổi theo ta!!”
“Tỷ ấy muốn ép ta gặp thầy thuật số mới!”
Lý Quan Nhất nhìn đứa trẻ, có chút đăm chiêu.
Đây là đệ đệ của Tiết cô nương sao?
Nói cách khác, cậu bé muốn trốn học rồi đã đâm thẳng vào người thầy dạy.
Thiếu niên mỉm cười ấm áp, trên mặt hiện lên một nụ cười nhẹ:
“Được, đến đây, chúng ta cùng trốn.”
Cậu cùng đứa trẻ trốn sau một bụi hoa lớn rất rậm rạp, có thể che người. Đứa trẻ nằm trong bụi cỏ nhìn ra ngoài, vô cùng căng thẳng, Lý Quan Nhất ngồi sau cậu bé, tò mò không biết con cọp cái mà cậu bé nói là ai, chắc hẳn không phải là Tiết Sương Đào điềm đạm dịu dàng rồi.
Đứa trẻ đột nhiên căng thẳng: “Đến rồi, tỷ ấy đến rồi!”
Lý Quan Nhất ngẩng đầu lên, hơi ngạc nhiên.
Ước chừng giờ khoảng năm giờ chiều, nắng cũng đã nhẹ nhàng
Ánh nắng xuyên qua kẽ lá chiếu xuống, một thiếu nữ mặc đồ võ bước tới dưới ánh mặt trời.
Eo đeo thắt lưng da như chiến tướng, tay phải đeo găng, tay trái cầm một cây cung dài cổ xưa, mái tóc đen mềm mại được buộc thành đuôi ngựa bằng vòng vàng, ánh mắt sắc bén, khác hẳn với đại tiểu thư mềm yếu dịu dàng trước đó.
“Ra đây đi, không bắt đệ học nữa, đã chuẩn bị điểm tâm cho đệ rồi nè.”
Đứa trẻ lớn tiếng: “Ta không cần, tỷ chỉ muốn lừa đệ ra học thuật số thôi.”
Lý Quan Nhất nhìn đầy thương cảm.
Chẳng phải đệ vẫn bị lừa còn gì?
Mắt Tiết Sương Đào sáng lên, nhanh chóng tiến tới, nói: “Ra đây nhanh, đừng nghịch nữa!”
“Đệ không ra, cọp cái, cọp cái!”
Thiếu nữ nhướng mày, nhẹ giọng: “Tiết Trường Thanh, ra đây!”
Khi được gọi đủ họ tên, cậu bé rõ ràng cứng đờ.
Đồng thời, Tiết Sương Đào xoay người đá chân, vốn chỉ định dọa đệ đệ mình nên chiêu đá này nhắm vào vị trí phía trên đệ đệ, nhưng cô lại không để ý phía sau còn có người, cỏ cây mềm mại bị đá tung, Lý Quan Nhất đang xem kịch bỗng cảm nhận được cú đá gần như trúng đầu mình.
Cậu không thể không giơ tay đỡ, thuận thế ép xuống và bắt lấy.
Cổ chân của thiếu nữ bị nắm trong tay.