Dịch: Kha La Na
Tránh xa hoàng thất Trần quốc.
Sau khi Mộ Dung Thu Thủy nói xong câu này thì cũng không chịu tiết lộ thêm bất cứ điều gì nữa.
Sáu chữ này mang trọng lượng quá lớn nên khi Lý Quan Nhất nằm trên chiếc giường đá chẻ, dường như nó vẫn còn vang vọng bên tai cậu. Hoàng thất Trần quốc, cái tên này tự nhiên mang theo một sức nặng nhất định. Thêm vào đó, thẩm nương cũng đã nói rằng phải rời khỏi phạm vi Trần quốc mới có thể tiết lộ cho Lý Quan Nhất chuyện quá khứ.
Điều này khiến Lý Quan Nhất không khỏi dấy lên nhiều suy đoán.
Chẳng lẽ người đã hạ độc mình là hoàng thất Trần quốc?
Hay cha mẹ chưa từng gặp mặt của mình, cùng với thúc phụ là bị hoàng thất Trần quốc hại chết?
Cũng có thể là...
Trong đầu Lý Quan Nhất xuất hiện đủ loại suy đoán.
Nhưng ý nghĩ nào cũng không ổn cho lắm.
Ở lại trong lãnh thổ Trần quốc, việc này đối với sự an toàn của mình và thẩm nương là mối nguy hiểm tiềm ẩn lớn. Nơi này không an toàn, phải nhanh chóng rời đi. Nói thế nào đi chăng nữa thì Trần quốc cũng là nước lớn, hệ thống hoàn thiện, đối với cá nhân mà nói thì như một con quái vật khổng lồ không thể lay chuyển.
Lý Quan Nhất trở mình.
Nằm ngửa, nằm nghiêng, vẫn không ngủ được.
Trong đầu, từng chuyện một cứ như nước sôi nổi bong bóng lên không ngừng.
Mười năm.
Họ đã trốn chạy suốt mười năm, trong mười năm đó, thẩm nương đã một tay nuôi dưỡng Lý Quan Nhất từ một đứa trẻ ba tuổi thành một thiếu niên mười ba tuổi. Và trong mười năm đó, họ đã đến đước gần biên giới Trần quốc.
Nhưng trên thực tế thì vẫn cần nhiều thứ.
Phải có hộ tịch ở thành lớn.
Muốn ra khỏi biên giới, cần có giấy thông hành.
Trong thời kỳ chiến loạn, muốn có giấy thông hành cấp quốc gia cần có dấu phê chuẩn của ti bộ liên quan mới có thể qua cửa. Bên ngoài biên giới có kỵ binh cầm nỏ tuần tra, thấy người vượt biên không giấy tờ có thể lập tức gϊếŧ chết.
Còn phải có một thân võ nghệ và kiếm đủ vàng mới có thể an cư lạc nghiệp sau khi rời khỏi Trần quốc.
Mỗi việc, mỗi chuyện đều là phiền não.
Lý Quan Nhất trở mình không ngủ được, dường như cơ thể và trí não đang đối nghịch lẫn nhau, cậu đành ngồi dậy, ngón tay vẽ vẽ lên trên chiếc giường được trải bằng một lớp vải mỏng, rồi lấy một số đồ sứ đặt lên. Người bình thường không rõ thế cục thiên hạ.
Nhưng Lý Quan Nhất trốn chạy suốt mười năm, gặp đủ loại người, cậu chắp ghép những mảnh thông tin rời rạc lại với nhau, nhờ vậy cũng có được một chút nhận thức mơ hồ về thế giới này.
Một phần khu vực Giang Nam và Trung Nguyên thuộc về Trần quốc.
Chiếm cứ lưu vực sông, lại có thiên hiểm, văn hóa thịnh vượng nhất, cậu đặt lên đó một đồng bạc.
Đi thẳng lên phía Bắc, là Ứng quốc chiếm cứ Trung Nguyên và Bắc bộ, xâm chiếm một phần Giang Nam.
Đường đường chính chính làm chủ Trung Nguyên, nhìn bốn phía ra thiên hạ, cậu lại đặt một cái bát lớn.
Tiếp tục vượt qua quan ải phía Bắc là vùng thảo nguyên rộng lớn được cho là còn rộng hơn cả Trần quốc, cùng với đó là bộ tộc Đột Quyết Khả Hãn được mệnh danh là trọng kỵ chi vương.
Phía ngoài cửa Tây của Ứng quốc là vùng đất Tây Vực của người Thổ Dục Hồn, cũng rất chi là rộng lớn.
Dường như giữa người Thổ Dục Hồn và bộ tộc Đột Quyết hùng mạnh còn có một vùng đất rộng lớn, vùng đất đó pha trộn nhiều tộc người khác nhau, ở góc Đông Bắc nơi Ứng quốc và bộ tộc Đột Quyết giao nhau còn có một vùng đất rộng lớn thuộc về Khiết Đan, Nhu Nhiên, Vũ La Hầu và nhiều dị tộc khác.
Trời xuân đã vào đêm, ánh sao sáng rực.
Chàng thiếu niên ngồi xếp bằng trên chiếc giường đá, trong gió đêm vang lên tiếng côn trùng kêu râm ran, đôi mắt đen láy của cậu phản chiếu những vật trang trí trước mặt, đây là lần đầu tiên cậu mở mắt nhìn toàn cảnh thế giới này.
Chiếc bát sứ bị mẻ miệng, bình đan dược bằng ngọc trắng, một đồng bạc.
Những thứ linh tinh được sắp xếp theo nhiều cách khác nhau.
Vô cùng lộn xộn.
Nhưng nhìn xa ra thì đó chính là thiên hạ.
Tất cả đều nằm trong tay ta.
Lý Quan Nhất nhìn những chiếc bát đũa bày đầy trên giường, trán nhăn lại.
Thiên hạ đại loạn ba trăm năm.
Cả thiên hạ đã trở thành một nồi cám lợn
Hoàng đế danh nghĩa của thiên hạ chỉ núp trong cái ổ ở Trung Châu, sớm đã là vật trưng bày.
Dị tộc gây chiến lẫn nhau; ở phía Bắc Ứng quốc vừa đánh nhau với các Đột Quyết, Thổ Dục Hồn, Nhu Nhiên xung quanh, vừa bất ngờ tấn công Trần quốc, mười hai năm trước chiếm được châu thứ mười tám Giang Nam, còn Trần quốc đối mặt với Ứng quốc phía Bắc cũng chiếm được vùng đất trù phú, ngược lại khá là yên bình.
Ngoài các thế lực lớn ra, ở vùng đệm giữa các thế lực lớn này còn có không ít các bộ tộc nhỏ, các quân phiệt nhỏ, càng không nói tới việc chắc chắn sẽ có binh sĩ lưu lạc vì miếng ăn mà trở thành thổ phỉ, thêm vào đó là các thế gia trong giang hồ, chả trách phong trào du hiệp lúc bấy giờ rất mạnh mẽ, loạn lạc như vậy cơ mà.
Lý Quan Nhất ngồi xếp bằng ở đấy, nhìn ‘Bản bố cục thiên hạ’ được bày bằng bát đũa trước mặt.
Đôi lông mày nhíu lại, cậu mắng một câu: "Thế đạo rách nát gì thế này."
Nhưng nghĩ đến việc có những người như Việt Thiên Phong, dù bị thương nặng vẫn có thể dùng một quyền đấm vỡ cả ngọn núi, thì ba trăm năm không thể thống nhất cũng không phải là điều khó hiểu.
Lý Quan Nhất xác định phương châm hành động của bản thân mình.
Tóm lại, trước tiên phải nâng cao thực lực, sau đó là kiếm tiền, mới có thể rời khỏi Trần quốc.
Dù sao đi nữa sau khi Nhập Cảnh, trên người phải có một trăm lượng, không, ba trăm lượng bạc!
Như vậy mới an toàn.
Lý Quan Nhất tự đặt ra cho mình một mục tiêu lớn, khi mọi chuyện đã rõ ràng, cơn buồn ngủ ập đến.
Phịch.
Chàng thiếu niên ngả người ra sau, tay chân dang rộng, mắt nhìn lên đám cỏ dại lỉa chỉa trên mái nhà.
Cơn buồn ngủ ập đến.
Cậu thư giãn cơ thể, duỗi thắt lưng, nắm đấm đẩy đổ Trần quốc, hai chân đạp tan Đột Quyết.
Trở mình ngủ say.
Chỉ một cước đã đá đổ cả ‘thiên hạ’ này.
Bên giường không còn gì.
………………
Sau khi Lý Quan Nhất tỉnh dậy, mặc dù tối qua suy nghĩ lung tung, nhưng nhờ có nội công thượng thừa, tinh thần cậu vẫn rất dồi dào. Cậu mua một ít điểm tâm với giá hời, khi chuyển nhà đã tạm biệt và tặng cho hàng xóm xung quanh, sau đó cậu thuê một chiếc xe bò, chuyển hết đồ đạc đến ngôi nhà mới.
Căn nhà không lớn nhưng gọn gàng, miệng giếng được xây bằng gạch xanh sạch sẽ.
Vừa vào cửa là nhà chính, có hai phòng ngủ, bên trái có một gian phòng khách, bên phải là bếp và một kho chứa đồ. Cách giếng không xa có một hầm nhỏ, bàn ghế là đồ gỗ chắc chắn được sơn một lớp chống mối mọt, vị trí nhà gần đường, cách các cửa hàng không xa lắm.
Ở Quan Dực thành thì đây là nơi rất thích hợp để sinh sống, không quá xa hoa, cũng có chút thể diện của những gia đình khá giả. Đáng chú ý là người phu xe Triệu Đại Bính còn đặc biệt lái xe ngựa của Tiết gia đến một chuyến, trên xe có trang trí đặc trưng của nhà họ Tiết.
Lý Quan Nhất chú ý đến điều này vì trước đó khi cậu và thẩm nương Mộ Dung Thu Thủy mới chuyển đến, ánh mắt của hàng xóm mang theo sự đánh giá. Nhưng giờ đây, vẻ mặt của họ đã trở nên dịu dàng và đầy thiện cảm với tốc độ rất đáng kinh ngạc.
Lý Quan Nhất và thẩm nương đã ăn bữa cơm đầu tiên tại nhà mới.
Cá hầm thanh đạm, hai món rau xào, cơm trắng.
Buổi chiều, Lý Quan Nhất thay bộ quần áo mới, áo xanh, thắt lưng da, đeo ngọc bội, gương mặt sáng sủa.
Bước chân về hướng Tiết gia.
Mặc dù Quan Dực thành không nhỏ, nhưng có hai loại tin tức lan truyền rất nhanh, một là tin về người mình quen, hai là tin về Tiết gia.
Vì vậy, tin tức về việc Lý Quan Nhất vừa bị sa thải đã tìm được công việc mới ở Tiết gia và còn chuyển đến nhà mới nhanh chóng lan truyền trong Hồi Xuân đường. Những người làm công ở đó có chút hối hận, tiếc rằng trước đây không làm thân với Lý Quan Nhất, có người còn định đến thăm hỏi, kéo gần quan hệ.
Chỉ có ông chủ già vẫn lật xem sách y, khuôn mặt như gà gỗ khô, không động đậy.
Trần lão đại phu bỏ vài quả kỷ từ vào trong tách trà, phơi nắng, ung dung nói: "Hôm nay kể cho ngài một chuyện lạ."
Ông chủ già nói: "Kể đi."
Trần lão đại phu nói: "Nghe bảo hôm qua thiếu gia về nhà bị lão gia treo lên đánh cho một trận, thắt lưng trên hông bị đánh đứt hai cái, khóc lóc kêu cha gọi mẹ, la gào suốt đêm."
"Lạ ở chỗ nào?"
Trần lão đại phu bật cười: "Cuối cùng mẹ của thiếu gia khóc lóc đòi thả xuống, tìm đại phu đến xem."
"Khặc, ngài đoán xem thế nào? Chỉ là vết thương ngoài da."
Trần lão đại phu vỗ đùi, cười lớn: "Bị đánh suốt cả đêm, đau đến chết đi sống lại, cuối cùng không bị thương gân cốt, y thuật của lão gia vẫn là tinh thông; bản lĩnh làm người của lão gia cũng như vậy."
Trần lão đại phu giơ ngón cái lên, nói: "Tiếc là lại sinh ra một đứa con vô dụng."
Ông chủ già không quan tâm đến những chuyện này.
Trần lão đại phu nói: "Lý Quan Nhất có tiền đồ, người làm trong Hồi Xuân đường đều muốn tiếp cận, ngài đã giúp đỡ cậu nhóc, không đi thăm sao?"
Ông chủ già nói: "Không đi."
Trần lão đại phu cười: "Ngài thật là kỳ lạ, người khác tránh xa thì ngài lại muốn tiến tới, tự bỏ tiền ra cũng không sao, nhưng khi người khác muốn tiến tới thì ngài lại làm như không thấy, ngài nói thử xem là thế nào."
Đôi mắt ông chủ già đen đen nhỏ nhỏ, áo xám đã mặc lâu, phía trên còn có vệt trắng, ông nói:
"Đứa trẻ đó có cuộc sống khổ cực, giúp đỡ một chút là vì quy tắc trong lòng; quy tắc trong lòng ta là vì bản thân mình chứ không phải để đợi khi cậu nhóc phát đạt rồi tiến tới, người khác càng muốn tới gần thì ta lại càng muốn tránh xa, sợ cậu nhóc đến cảm tạ ta."
Trần lão đại phu buồn cười, mắng một câu: "Đúng là cứng đầu."
Ông chủ già không phản đối, đến chiều tan ca, ông vẫn bước vào quán ăn đó, gọi ly rượu một văn tiền, nhưng ông chủ quán mập mạp lại mang đến một ly rượu ngon hơn, ông chủ già nhíu mày: "Lấy nhầm rồi."
"Lấy nhầm gì chứ? Không nhầm đâu, không nhầm đâu."
Ông chủ quán mập mạp cười: "Là đứa trẻ ông dẫn đến trước đây mời, còn có cái này, đây."
Ông ta mang một bình rượu ngon đến, nói: "Đứa trẻ đó hôm nay đến, để lại bình rượu này, nhờ gửi cho ông."
Ông chủ già ngẩn người, ông chủ quán cười nói:
"Hai người các ông thật thú vị, ông viết thư giới thiệu cho cậu ta, trả một tháng lương, không nói là giúp đỡ, không tỏ ra cao ngạo, cũng không để cậu ta nợ ân tình; cậu ta tặng ông một bình rượu ngon, không nói cảm ơn, không có những lời cảm tạ dài dòng, không mùi tiền bạc đưa đưa đẩy đẩy."
"Không có gì dây dưa vòng vo, lại rất sảng khoái, có tình có nghĩa."
"Nghĩa khí giang hồ của người trong phố phường chúng ta chính là như vậy."
Ông chủ già nghe ông chủ quán nói vậy thì cười lớn.
Ông cầm ly rượu mười văn tiền lên, ngửa cổ uống cạn, khóe miệng hơi nhếch.
Là rượu ngon.
Hương thơm nồng đậm.
Say lòng người.
………………
Lý Quan Nhất đi trên đường, bỗng thấy phía trước có một đám người vây quanh.
Cậu nhìn thấy từ trong đám đông có một đề kỵ mặc trang phục lộng lẫy, thấy gã đề kỵ dán một bức tranh lên, hét lớn: "Có tội phạm chạy trốn từ bên ngoài đến, ai thấy tung tích của hắn sẽ được thưởng bạc!"
Tội phạm chạy trốn?!!
Lý Quan Nhất dừng bước.
Chẳng lẽ, Việt Thiên Phong đã trở lại?