Thái Bình Lệnh

Chương 17: Long hỏa kình khí

Dịch: Kha La Na

Gào!

Tiếng rồng gầm rất nhỏ và the thé, gần như tiếng mèo kêu.

Đỉnh thanh đồng phát ra ánh sáng nhàn nhạt, đầu của một con Xích Long đột nhiên xuất hiện gầm một tiếng rồi cắn vào đầu ngón tay của Lý Quan Nhất. Tuy nhiên cảm giác như nó đang chơi đùa hơn là đang tấn công, vì Lý Quan Nhất có thể cảm nhận được một loại cảm giác như huyết mạch tương liên với bản thân.

Cậu cởϊ áσ, nhìn thấy được chiếc đỉnh đồng đang phát sáng trên ngực, con rồng này chỉ tách mỗi phần đầu ra khỏi đỉnh.

Phần còn lại của con rồng vẫn mơ hồ, không rõ ràng, lạc ấn khắc chưa đủ sâu, vẫn còn ở trên đỉnh thanh đồng như cũ.

Lý Quan Nhất vừa dùng ngón tay chơi đùa với con rồng, vừa suy nghĩ về cách con rồng xuất hiện.

"Là do chịu ảnh hưởng bởi pháp tướng của lão tổ Tiết gia nên đã xuất hiện sớm?"

"Vì vậy mà mới chỉ phần đầu có thể rời khỏi đỉnh."

Lý Quan Nhất phát hiện ra rằng, trên đỉnh thanh đồng còn có những mảng lớn trống rỗng và tối tăm.

Như thể trên chiếc đỉnh này, ngoài con Xích Long ra còn có thể tồn tại nhiều thần thú khác. Chẳng lẽ chỉ cần liên tục tiếp xúc với những cường giả như Việt Thiên Phong hay lão tổ Tiết gia là có thể hấp thụ một loại tồn tại nào đó từ họ.

Và sẽ khắc hình ảnh pháp tướng sau lưng bọn họ lêи đỉиɦ thanh đồng?

Hừm...

Mặc dù pháp tướng này trông rất oai phong, nhưng nhỏ xíu xiu thế này thì có tác dụng gì? Lý Quan Nhất nghĩ đến lần trước khi tiếp xúc với XÍch Long, con rồng này dường như có thể hòa nhập với nội khí của mình, thử lại xem thế nào mới được.

Ban đầu, Xích Long không hợp tác, nó lắc lắc đầu, râu rồng cuộn lại.

Sau vài lần thử, cuối cùng cũng có kết quả.

Con rồng đỏ khẽ gầm dài một tiếng, sau đó đâm đầu vào lòng bàn tay của Lý Quan Nhất. Quá trình này không có cảm giác gì, không đau không ngứa, nhưng cậu lập tức nhận ra sự khác biệt.

Dường như có một luồng khí ấm lan tỏa ra từ lòng bàn tay, mà nội lực của "Phá Trận Khúc" bên trong cơ thể cũng đột nhiên tăng tốc. Lần này Lý Quan Nhất không dừng sự tiếp xúc này lại, nội khí của "Phá Trận Khúc" lưu chuyển như dòng thác hòa quyện với luồng khí ấm, như một chậu nước lạnh đổ vào dầu sôi, lập tức bùng nổ.

Dường như có tiếng ầm ầm vang lên trong tai.

Trước mắt Lý Quan Nhất tối sầm lại, nội khí của ‘Phá Trận Khúc’ kết hợp với khí của Xích Long ngay lập tức hòa quyện hóa thành một loại khí cơ mạnh mẽ và nóng bỏng hơn.

Dòng khí chảy qua cơ thể, Lý Quan Nhất có thể cảm nhận được rõ ràng cơ thể đang trở nên mạnh mẽ hơn, hiệu quả vượt trội hơn hẳn so với nội lực của ‘Phá Trận Khúc’. Tiếc rằng khí của Xích Long chỉ lan tỏa được một phần nhỏ rồi đột nhiên tách ra khỏi nội lực của ‘Phá Trận Khúc’.

Khí của Xích Long lại tản ra, hóa thành hình ảnh rồng thú hiện ở trên đỉnh.

Chú rồng nhỏ chỉ có thể duỗi một móng ra kia như thể mệt mỏi thở hổn hển, móng vuốt đặt lên thân đỉnh đồng, thở dốc.

Trong mắt Lý Quan Nhất, trên thân rồng non nớt đó rõ ràng có một vẻ cực kỳ đắc ý nhưng lại vì bị đỉnh thanh đồng trói buộc mà tức giận.

Nó quay lại, dùng móng vuốt nhỏ cào cào lêи đỉиɦ đồng, cuối cùng nghiến răng giận dữ, định cắn theo bản năng.

Gào!!!

Lý Quan Nhất nhẹ nhàng đẩy nó ra.

Chiếc đỉnh đồng đang nằm trên ngực cậu.

Cái này không thể cắn được.

Pháp tướng Xích Long hóa thành một luồng khí trở lại đỉnh thanh đồng, biến thành hoa văn trên đó.

Nội lực của ‘Phá Trận Khúc’ trong cơ thể Lý Quan Nhất như một dòng thác lửa chảy qua, ngay lập tức đến vị trí ngực, nơi chất độc lạnh lẽo vẫn còn ảnh hưởng đến nội lực của cậu, nhưng lần này lại không thành công.

Nội khí nóng bỏng chảy qua, mạnh mẽ tấn công vào nơi kịch độc đang ẩn náu ở ngực.

Lý Quan Nhất chỉ cảm thấy ngực nóng lạnh xen kẽ, chất độc lạnh lẽo đó bị giảm đi một chút, mà lần này nội lực của cậu lại không bị giảm tốc độ, lưu chuyển với tốc độ bình thường, những nơi nó chảy qua như kinh mạnh, máu thịt đều được kí©ɧ ŧɧí©ɧ từ từ mạnh lên.

Lý Quan Nhất vì cảm giác đau đớn nóng lạnh xen kẽ mà trán đổ mồ hôi lạnh, nhưng khóe miệng lại nở một nụ cười, trong mắt cậu hiện lên niềm vui.

“Quả nhiên, có thể mượn sức mạnh này để áp chế chất độc ở ngực.”

“Hơn nữa, bây giờ chỉ là nhờ vào dư âm, Xích Long vẫn chưa hoàn toàn hòa nhập vào nội khí.”

“Nếu đoán không sai thì đợi đến khi Xích Long có thể hoàn toàn thoát khỏi đỉnh thanh đồng, nó sẽ trực tiếp hòa nhập vào nội khí của mình, khi đó dù là tu luyện hay giao đấu với ai thì cũng sẽ không bị ảnh hưởng bởi kịch độc này.”

“Hiệu quả nội lực pha trộn khí của Xích Long mạnh hơn nội lực bình thường của ‘Phá Trận Khúc’ rất nhiều lần.”

“Tiếc rằng, hiện tại Xích Long chỉ có thể lộ phần đầu ra.”

Lý Quan Nhất vui mừng nhưng cũng có chút tiếc nuối.

Kịch độc đã làm cậu khốn khổ suốt mười năm qua, giờ đây cuối cùng cũng có khả năng được giải quyết.

Hơn nữa, gần như có thể dự đoán được rằng —— khi Xích Long có thể hoàn toàn tách khỏi đỉnh thanh đồng thì thực lực của cậu chắc chắn sẽ tăng lên đáng kể, lúc đó hành trình từ Trần quốc đến châu thứ mười tám Giang Nam cũng sẽ được an toàn.

Trong mắt chàng trai trẻ hiện lên ánh sáng.

Cậu sờ sờ đỉnh thanh đồng, khóe miệng nở nụ cười vui vẻ.

Chỉ tiếc rằng Việt Thiên Phong không có ở đây, dù sao ông ấy cũng là người hiểu rõ nhất về pháp tướng Xích Long này.

Lý Quan Nhất còn nhiều điều muốn thử, cậu vẫn còn rất tò mò về pháp tướng này, nhưng con Xích Long dường như đã mệt mỏi, nó trở lại chiếc đỉnh không động đậy gì nữa, Lý Quan Nhất quyết định tạm gác ý định này lại, bắt đầu dọn dẹp nhà cửa.

Cậu gấp gọn bộ quần áo mới mua cho thẩm, dùng bát úp ngược con ngỗng quay mua về để tránh lũ kiến trong nhà bò vào.

Nấu cơm xong, cậu lấy dao thái ra, dùng phần thịt ba rọi ngon nhất để làm món thịt kho tàu.

Lý Quan Nhất kiểm tra lại thu hoạch, cậu đã mua một ít đồ ăn, một bình rượu ngon và thuê một tiểu viện nhỏ an toàn hơn với giá mười lăm lượng bạc. Giá thuê gốc bên ngoài là ba mươi lượng bạc trong nửa năm, nhưng nhờ nội bộ Tiết gia tìm nha thương nên cậu đã thuê được với giá rẻ nhất.

Cậu cũng mua thêm một số đồ lặt vặt, số tiền còn lại khoảng hai lượng bạc.

Lý Quan Nhất nhìn số bạc này, cảm thấy tiền đến cũng nhanh mà đi cũng nhanh, căn bản không đủ để tiêu.

Cậu liếc thấy trên chiếc tủ bên cạnh, từng con kiến như đang bắt chước khỉ mò trăng leo lên bát đựng ngỗng quay muốn bò vào trong. Những con kiến này đã cùng Lý Quan Nhất và thẩm nương ăn khổ suốt thời gian qua, nên mùi thơm của dầu mỡ đối với chúng rất hấp dẫn.

Lý Quan Nhất nhướng mày, bước tới hai bước, cổ tay rung lên quạt tay về phía những con kiến.

May là hiện tại đang ở Giang Nam, nếu đi về phía Nam, vượt qua dãy núi thì sẽ có những sinh vật giống như gián ở kiếp trước, chúng có kích thước to hơn, giỏi bay, chỉ có cổ sư trong rừng mới dùng những thứ đó làm dược liệu.

Lý Quan Nhất chắc chắn không thể dùng tay, hiện tại thì lại không sao, khi ra tay, con rồng đỏ trong đỉnh thanh đồng lại thò đầu ra.

Xích Long hóa khí, chảy ra từ đỉnh đồng.

Nhưng phần lớn thân thể nó vẫn ở trong đỉnh thanh đồng, lần này dồn hết sức cũng chỉ từ ngực đến được khuỷu tay của Lý Quan Nhất, rồi phải quay lại, chưa thể chảy đến nắm tay.

Dù vậy, nội khí của ‘Phá Trận Khúc’ vẫn bị nhiễm một tầng bạo liệt.

Nội khí bạo liệt này chảy dọc theo cánh tay đến trước nắm tay, khi Lý Quan Nhất quét tay qua lũ kiến, những con kiến có càng lớn bị quét bay lên, ngay sau đó, những con kiến này phát ra tiếng nổ lách tách, cơ thể lập tức bùng lên một tia lửa rồi tản ra một làn khói đen.

Lý Quan Nhất dừng lại, nhìn vào lòng bàn tay mình.

“Đây là…”

Hỏa kình?!!

Pháp tướng Xích Long lại nằm bẹp.

Nó nằm trên chiếc đỉnh đồng nhả ra bong bóng.

Râu rồng cuộn lại.

Lý Quan Nhất lẩm bẩm: “Vẫn chưa hoàn toàn kích hoạt đã có thể khiến tay chân mang theo hỏa kình, dù chỉ có thể đốt chết kiến nhưng đây mới chỉ là bắt đầu, nếu như Xích Long có thể hoàn toàn thoát khỏi chiếc đỉnh… thì sẽ như thế nào?”

Lý Quan Nhất tự nhiên nghĩ đến chiêu cuối cùng của Việt Thiên Phong trước đó.

Một quyền tung ra, trường long đỏ gầm thét, ngọn lửa rực rỡ trên không trung.

Cậu vô thức nắm chặt tay.

Nội khí của ‘Phá Trận Khúc’ lưu chuyển như đang nắm một ngọn lửa.

Trong lòng cậu cũng có một chút hừng hực.

Hệ thống tu luyện của thế giới này mạnh mẽ và thần bí hơn nhiều so với dự đoán của cậu.

Đáng tiếc, Việt Thiên Phong không truyền dạy cho cậu được nhiều hơn, nhưng chắc hẳn Tiết gia có cất giữ những cuốn sách tương tự, không liên quan đến bí truyền chỉ là những loại sách giới thiệu sơ lược có lẽ mượn đọc được. Lý Quan Nhất đột nhiên cảm thấy hứng thú hơn với việc đến Tiết gia lên lớp vào ngày mai.

Tiếng bước chân vang lên bên tai, thẩm nương Mộ Dung Thu Thủy đã về.

Lý Quan Nhất cất miếng ngọc bội Quan Âm trắng đi.

Nghĩ đến phản ứng của thẩm nương, khóe miệng cậu nở một nụ cười.

Mộ Dung Thu Thủy mang theo một ít rau về, ngửi thấy mùi thịt, bà nghi hoặc hỏi: “Ly Nô Nhi?”

“Hôm nay con nấu món thịt à?”

Đẩy cửa bước vào, nhìn thấy chàng trai trẻ mặc áo dài xanh, thắt lưng bằng da, dáng vẻ anh tuấn, bà hơi sững sờ, trông dáng vẻ oai phong đó dường như lại thấy được người xưa. Lý Quan Nhất hiếm khi thấy thẩm nương thất thần, trong lòng cậu có chút vui vẻ.

Sau đó, cậu nảy ra ý định đùa giỡn.

Cậu bước lên một bước, tay phải nhẹ nhàng đặt lên ngực, cúi chào một cách tao nhã, mỉm cười nói:

“Sao vậy? Thẩm nương không nhận ra con à?”

Thiếu niên khoe khoang.

Lần này con đã vượt qua sự mong đợi của thẩm nương.

Mộ Dung Thu Thủy chớp mắt, thu lại ánh nhìn, cũng thu lại nỗi buồn thoáng qua như được gặp lại người xưa.

Sau đó bà đưa tay nhéo má chàng trai trẻ, mỉm cười trêu chọc:

“Xem ra Ly Nô Nhi nhà ta cuối cùng cũng ăn cơm mềm rồi?”

“Nắng xuân dịu dàng, ngọc bội đinh đang.”

“Ly Nô Nhi nhà ta.”

“Giá bao nhiêu đây?”

Lý Quan Nhất ngây người:

???

Không, thẩm à, phản ứng của thẩm không đúng rồi.