Dịch: Kha La Na
Đầu rồng đỏ nhỏ nhắn và non nớt, vô hình vô chất, nhưng trong mắt Lý Quan Nhất lại rất rõ ràng. Dường như vừa rồi nó đã bị pháp tướng Bạch Hổ chọc giận.
Phản ứng của Xích Long rất dữ dội, giống như một chú mèo con chưa cai sữa nhưng lại có tính khí rất lớn, hướng về phía Lý Quan Nhất mở miệng phát ra những tiếng kêu non nớt.
Đây là...
Lý Quan Nhất nhẹ nhàng chạm vào, con Xích Long chỉ có phần đầu và cổ tách ra khỏi đỉnh thanh đồng, phần còn lại vẫn in trên thành đỉnh, chỉ là nó đang nổi giận theo bản năng, một móng vuốt trong suốt báu vào ngón trỏ của Lý Quan Nhất.
Lý Quan Nhất nhẹ nhàng vuốt ve, cảm nhận được con Xích Long dường như có thể nhập vào bên trong cơ thể mình.
Nội khí của ‘Phá Trận Khúc’ trong cơ thể mơ hồ có một loại cảm giác tăng tốc.
Tốc độ hành khí bị độc tố áp chế vẫn giảm sút, thế mà giờ lại có chút tăng lên.
Trong mắt Lý Quan Nhất lóe lên một chút ngạc nhiên và vui mừng.
Đây rõ ràng là con Xích Long có được từ Việt Thiên Phong, chẳng lẽ nó có thể giải quyết sự áp chế của kịch độc đối với việc vận chuyển nội khí sao?
Người đánh xe thấy động tác của Lý Quan Nhất dừng lại nên hắn cũng dừng bước, quay đầu lại nghi hoặc hỏi:
“Có chuyện gì sao? Lý tiểu tiên sinh?”
Lý Quan Nhất biết bây giờ không phải là lúc thử nghiệm ngay, cậu không thay đổi sắc mặt, dời tầm mắt, trả lời: “Chỉ là cảm thấy, việc Nhập Cảnh này xa vời quá.”
Vừa cảm thán, cậu vừa dùng ngón tay gẩy móng vuốt non nớt của con Xích Long.
Ta gẩy!
Ta gẩy!
Ồ? Móng vuốt nhỏ này báu vào rất chắc chắn, nhưng những loại tồn tại giống như Xích Long, Bạch Hổ có thể tiếp xúc thực chất sao? Hay là trên thực tế có thể tụ tán tùy tâm?
Việt Thiên Phong, còn có lão gia chủ Tiết gia, lại là cảnh giới như thế nào?
Người đánh xe thì cười nói: “Đang nghĩ đến những chuyện xa xôi như vậy sao?”
“Tu luyện võ đạo, tuần tự tiến lên, tiểu tiên sinh mới mười ba, tuổi còn nhỏ như vậy đã có một thân võ công, Nhập Cảnh đối với cậu mà nói chắc chắn không phải là trở ngại gì. Nào nào, trước tiên đi cho biết đường, phía trong sân lớn bên kia là diễn võ trường, có đá tạ, trọng đao, tiểu tiên sinh rảnh rỗi có thể đến chơi.”
“Đây là nhà ăn, bên trong lúc nào cũng có cơm canh sẵn sàng.”
“Đây là phòng thuốc, bên trong có đủ loại dược liệu, người của Tiết gia có thể mua với giá gốc, tất nhiên là không được bán ra ngoài, nếu bị phát hiện sẽ chịu phạt nặng.”
“Đây là phòng quản sự.”
"Đây là phường may."
Khuông viên Tiết gia cực kỳ rộng lớn, Lý Quan Nhất được dẫn đi dạo một lúc lâu, nhận biết các nơi, rồi được dẫn vào phường may để thay một bộ quần áo mới. Người đánh xe đứng đợi bên ngoài, hắn lấy ra một chiếc khăn vuông gấp gọn từ trong ngực, mở ra bên trong là một nắm đậu phộng rang muối.
Đậu phộng không rẻ, rang muối lại là một cách làm xa xỉ, nhưng như vậy thì lại rất đậm đà.
Người đánh xe nhón một hạt ném vào miệng, nhấm nháp một lúc lâu, vừa đợi vừa ăn, vô cùng thưởng thức.
Không biết vì sao, sau khi tiểu tiên sinh vào trong, bên trong liền vang lên tiếng kêu của một cô gái, sau đó là tiếng cười đùa không ngớt. Người đánh xe tay chân thô kệch không hiểu gì, ngày thường bọn họ đến phường may này lấy quần áo, những cô thợ may kia nào có vui vẻ như vậy?
Dù không phải là thái độ không tốt, nhưng cũng chỉ là giao tiếp bình thường mà thôi.
Lại một tiếng cười nữa.
Người đánh xe ngẩng đầu nhìn bảng hiệu của phường may, cúi đầu lẩm bẩm: "Lẽ nào bên trong nổ chậu phân à, sao lại giật mình như vậy?" Rồi lại một tràng cười vang lên, hắn ngẩng đầu thấy cánh cửa phường may mở, vài cô gái cười nói bước ra, người đánh xe ngẩng đầu mắt sáng lên.
Chàng thiếu niên trước đó đã thay quần áo.
Trước đó cậu mặc bộ quần áo màu nâu cũ kỹ, giặt nhiều lần đến bạc cả màu, viền áo sờn, giày là loại giày vải đế dày, tóc chỉ buộc đơn giản, vừa nhìn là biết xuất thân nghèo khó, nhưng khí chất lại rất tốt, ánh mắt trong sáng, khiến người ta nhìn thấy liền có thiện cảm.
Còn chàng thiếu niên bước ra bây giờ.
Chân đi giày đen, mặc áo dài cổ chéo màu xanh lam sạch sẽ.
Cổ áo, tay áo viền trắng.
Hông đeo thắt lưng da, đây là loại thường dùng của võ giả, thắt chặt eo, trông rất oai phong.
Tóc đen buộc gọn, khuôn mặt thanh tú, tuy không thể nói là rực rỡ, nhưng cũng có thể gọi là tuấn tú.
Ở Tiết gia ngoại trừ người trong nhà chính thì ít người nào có vẻ ngoài phong lưu như vậy.
Các cô gái trong phường may khen ngợi không ngớt, bỗng nhiên họ vỗ tay cười, lấy ra một miếng ngọc bội bình thường để chàng thiếu niên đeo vào, rồi lại vỗ tay cười nói: "Quả nhiên, miếng ngọc giả chưa đến một lượng bạc này đeo lên trên người tiểu tiên sinh lại giống như ngọc tốt trăm lượng bạc vậy."
"Miếng ngọc này tặng cho tiểu tiên sinh, dù sao cũng không phải là thứ đáng giá gì."
Người đánh xe ngẩn người, nhìn các cô nương trong phường may cười tiễn thiếu niên ra ngoài. Cùng Lý Quan Nhất trông đã khác hẳn đi ra ngoài, người đánh xe nhìn cậu từ trên xuống dưới như nhìn quái vật, không nhịn được nói:
"Bọn họ chưa từng tặng thứ gì cho người khác, Lý tiên sinh, ngươi có pháp thuật gì sao?"
Lý Quan Nhất nghĩ một lúc, nói: "Ta chẳng làm gì cả."
Người đánh xe nghi hoặc.
Lý Quan Nhất nói: "Chỉ gọi vài tiếng tỷ tỷ mà thôi."
Người đánh xe: "…"
Không biết tại sao, đậu phộng rang muối vừa rồi trong miệng đột nhiên không còn ngon nữa.
Lý Quan Nhất lại đến phòng quản sử ký khế ước.
"Lương bổng hằng tháng ba mươi quan tiền, ngoài ra mỗi tháng cung cấp năm mươi cân gạo, hai mươi cân thịt."
"Hai bộ quần áo."
"Ngày ba bữa, nếu muốn có thể ăn ở đây."
"Còn lại thì mỗi ngày đến đây giảng giải thuật số cho tiểu thư và thiếu gia một canh giờ là được."
Mỗi ngày làm việc một canh giờ lại có thể nhận được một quan tiền.
Lý Quan Nhất cảm thán công việc này thật nhàn hạ, nhớ đến trước đó người đánh xe Triệu Đại Bính nói có thể mua đồ ở thương hội của Tiết gia với giá gốc, nghĩ một lúc cậu liền mua cả đống đồ ở đây rồi tìm thuê một căn nhà tốt hơn ở nha thương Tiết gia.
Số tiền trong tay nhanh chóng tiêu hết hơn một nửa, nhưng lại có một cảm giác thỏa mãn không nói nên lời.
Cậu cảm giác được rằng cuộc sống đang dần tốt lên.
Cuối cùng Lý Quan Nhất chỉ vào một hướng, nói:
"Làm phiền, hãy đóng gói bình rượu này cho ta."
……………………
Cùng lúc đó, trên hoang nguyên cách Quan Dực thành ngàn dặm.
Tiếng trường long gầm thét chấn động bốn phía, mười mấy người mặc giáp đen rách tả tơi, tay cầm binh khí ngã xuống đất, bốn con tuấn mã gãy gối khụy trên đất, thất khiếu chảy máu, bề ngoài hoàn hảo nhưng nội tạng đã hóa thành bùn.
Trong xe ngựa, một ông lão tóc trắng đang nhắm mắt gảy đàn, âm thanh du dương.
Có tiếng nói thô kệch vang lên: "Đối mặt với truy sát vẫn không thay đổi sắc mặt, khí độ như thường."
"Tổ lão tiên sinh không hổ là danh sĩ thiên hạ, lão Việt bội phục!"
Tiếng đàn của ông lão dần dừng lại, đưa tay vén rèm xe, một gã ông mặc giáp đen, thân hình cao lớn đang bị một bàn tay to nắm đầu, hắn ta cố gắng vùng vẫy, nhưng một thân chân khí hùng hậu lại không có chút tác dụng nào, mở rộng tầm nhìn, chủ nhân của bàn tay đó tóc tai bù xù như một con mãnh hổ trầm tĩnh.
Vị đại hán vung mạnh tay phải.
Tên sát thủ được xếp hạng trong trăm người đứng đầu thiên hạ bị ném lên trời.
Vị đại hán lại vung một quyền.
Con trường long màu đỏ gầm thét biến hắn thành tro bụi, vị đại hán chắp tay cúi chào ông lão, giọng thô kệch nhưng trên mặt lại có chút kính trọng: "Tướng quân Chấn Uy tứ phẩm dưới trướng Nhạc soái, thống lĩnh tả quân, tổng chỉ huy bốn doanh Thiên Vũ tiền triều Trần quốc, Việt Thiên Phong."
"Gặp qua Tổ lão tiên sinh."
Ông lão này là đại danh sĩ thiên hạ, tìm ra Phá viên chu chi pháp (1), giỏi thiên văn địa lý, là lão tiền bối của đạo môn, nhưng chưa từng tu luyện võ nghệ. Nay vì cứu Nhạc soái nên muốn lên kinh một chuyến, lại bị sát thủ hàng đầu dẫn người vây gϊếŧ, nếu không phải Việt Thiên Phong đột nhiên xuất hiện e rằng ông đã phải chết dưới vách đá này.
Sau khi ông lão cảm ơn lại tò mò hỏi: "Việt tướng quân sao biết được lão phu ở đây?"
Việt Thiên Phong vừa đỡ ông lão ra ngoài, vừa nói: "Là trùng hợp thôi, trước đó tại hạ chờ ngài ở Quan Dực thành như đã hẹn, nhưng lại bị kỵ binh Dạ Trì phát hiện, theo tính cách vốn có của tại hạ thì sẽ gϊếŧ hết, nhưng vì phải huấn luyện một đứa nhỏ nên giữ toàn thây cho tên mật thám, lục soát thi thể mới biết lão tiên sinh bị vây gϊếŧ."
"Vì thế nên tại hạ liền đến đây cứu ngài, may vẫn còn kịp."
Dừng lại một chút, Việt Thiên Phong chậm rãi nói: "Tổ lão, chuyến đi này nguy hiểm, ngài vẫn muốn đến kinh thành sao?"
Tổ lão tiên sinh gật đầu: "Bọn chúng càng sợ ta đi, ta càng phải đi."
"Chỉ là trước khi vào kinh, ta muốn đến Quan Dực thành một chuyến."
"Chuyện của Nhạc soái lần này, ảnh hưởng đến cục diện thiên hạ, Bắc triều, Quan ngoại (2), người Đột Quyết cũng bị cuốn vào, chuyện này nếu không phải đại thành thì là đại bại, không còn khả năng nào khác, phải suy nghĩ đến hậu sự một chút rồi."
"Lúc trẻ lão phu từng có một lần thiện duyên ở Quan Dực thành, lần này đưa ra một câu đố nhỏ thú vị, các trường tư thục lớn nhỏ ở Quan Dực thành chắc cũng đã biết."
"Nếu có người giải được, có thể đến giải những câu đố tiếp theo của ta."
"Ta sẽ chọn một kỳ tài trong số đó làm đệ tử."
"Lão hủ có thể chết.”
"Nhưng đạo hào, y bát, phù lục của một trong hai mươi bốn tế tửu của đạo môn thì phải tìm người truyền thừa."
"Quan Dực thành..."
Việt Thiên Phong bỗng nghĩ đến cậu bé mới chia tay không lâu, không biết khi trở về cậu nhóc đã nhập môn tầng đầu tiên chưa?
Vị đại hán cười sảng khoái, chắp tay nói: "Được."
"Việt mỗ hộ tống lão tiên sinh trở về."
"Tiện thể xem một thằng nhóc, cũng không biết thằng nhóc đó đang làm gì?"
………………
Lý Quan Nhất không biết Việt Thiên Phong đang nhắc đến mình, cậu chỉ nhẹ bước trở về nhà, thẩm nương hiện đang đi dạo bên ngoài tiện thể mua ít rau quả, trong nhà không có ai, Lý Quan Nhất trở về chiếc giường nhỏ của mình, ngồi xếp bằng, đặt tay lêи đỉиɦ thanh đồng.
Đỉnh thanh đồng rung lên, trong mắt thiếu niên đầy tò mò.
"Được rồi, để ta xem xem, ngươi rốt cuộc là thứ gì?"
…………………………..
Phá viên chu chi pháp: là một phương pháp cổ đại được sử dụng để tính toán giá trị của số pi (π) bằng cách chia nhỏ hình tròn thành các đa giác đều
Quan ngoại: vùng đất phía đông Sơn Hải Quan