Dịch: Kha La Na
Ông lão nhìn Lý Quan Nhất một cái rồi cúi đầu nói chuyện cười đùa với cháu gái mình, nụ cười ôn hòa.
Lý Quan Nhất thở phào nhẹ nhõm, trong lòng có chút suy nghĩ.
Hậu duệ của thần tướng, người dùng ba mũi tên định biên quan?
Vậy tại sao Tiết gia lại không vào triều đình, không cho con cháu làm quan?
Chỉ sợ là có nhiều lý do khổ tâm trong đó, chắc hẳn lại là một câu chuyện khác về ân oán tình thù.
Bên kia Tiết Sương Đào kéo cánh tay của ông lão lắc lắc, lại nhìn về phía Lý Quan Nhất nói nhiều lời hay, cô bảo rằng chưa từng thấy thiếu niên nào giỏi thuật số như vậy, bàn tay có nếp nhăn của ông lão nhẹ nhàng vỗ lên mu bàn tay của cháu gái mình, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc, cười nói: "Thật vậy sao?"
"Lợi hại, lợi hại thật đấy."
Ánh mắt của ông lão nhìn về phía Lý Quan Nhất, thấy cậu mặc quần áo giản dị, đôi mắt sáng ngời, ông cười nói:
"Chàng trai trẻ, tiến lên xem nào."
Người đánh xe kinh ngạc, ngay sau đó trong lòng đột nhiên xuất hiện một chút lo lắng - họ luôn nghe lời tiểu thư nhưng chưa từng nghĩ kỹ về việc này, điều này không giống với đại tiểu thư Tiết gia mới mười bốn tuổi, ra ngoài một chuyến lại mang một thiếu niên gần bằng tuổi mình về nhà?
Hừ - !!!
Lão gia chủ luôn cưng chiều đại tiểu thư.
Nhưng việc cháu gái mười bốn tuổi mang một thiếu niên mười ba tuổi về, ông ấy tuyệt đối sẽ không mặc kệ.
Năm đó, người con gái thứ hai của lão gia chủ còn trẻ và ngông cuồng, mang một công tử ăn chơi trác táng ở kinh thành về, tên đó cưỡi một con ngựa Hãn Huyết đi trên đại lộ Quan Dực thành đυ.ng đổ không ít sạp hàng, sau đó cưỡi ngựa vào Tiết gia và dừng con ngựa Hãn Huyết ngay trước cửa đình trà của lão gia chủ.
Cuối cùng, tên công tử ăn chơi đó suýt bị lão gia đánh gãy cả ba chân.
Lúc đó, lão gia chủ cũng chỉ cười và nói một câu, ‘Chàng trai trẻ, tiến lên xem nào’.
Người ngoài nhìn thì thấy lão gia ôn hòa chào hỏi, nhưng những người làm lâu năm trong Tiết gia thì lại kinh sợ trong lòng.
Cảnh tượng mà Lý Quan Nhất nhìn thấy lại không giống vậy.
Cậu thấy con hổ đột nhiên trở nên khổng lồ, râu tóc bay tán loạn, bước chân tiến tới, đầu hổ trắng khổng lồ tiến lại gần, đôi mắt hổ trắng từ từ co lại khóa chặt chàng thiếu niên mặc quần áo giản dị, thân thể Lý Quan Nhất cứng đờ, tim đập nhanh, một nỗi sợ hãi khó hiểu trỗi dậy từ đáy lòng.
Uy áp?
Sau đó cậu dựa vào ý chí của mình kéo bản thân ra khỏi nỗi sợ hãi khó hiểu này, khôi phục lại bình tĩnh.
Cùng với sự bình tĩnh của Lý Quan Nhất, đỉnh thanh đồng khẽ kêu.
Dấu ấn Xích Long dường như bắt đầu sáng lên theo ý chí của Lý Quan Nhất.
Ông lão bên kia vốn định thử xem cậu bé này có phải là kẻ lừa đảo không, có gì hổ thẹn trong lòng không, xem tính cách của cậu thế nào, nên đã gây một chút uy áp.
Thấy cậu không hề sợ hãi, trên mặt ông lão lộ ra một nụ cười, gật đầu.
Tâm tính không tồi.
Bạch Hổ cầm binh trừ tà.
Kẻ tiểu nhân khó đứng vững được trước pháp tướng Bạch Hổ.
Ông định thu tay.
Con bạch hổ khổng lồ lởn vởn quanh Lý Quan Nhất cũng muốn rời đi.
Nhưng ngay lúc này, trong cơ thể Lý Quan Nhất, đỉnh thanh đồng đột nhiên kêu lên một tiếng, lạc ấn Xích Long cuối cùng cũng sáng lên, dường như nó chịu phải sự kɧıêυ ҡɧí©ɧ nào đó nên không ngừng vùng vẫy, sau đó đầu rồng tách một phần ra khỏi đỉnh.
Phía trên đỉnh thanh đồng, nó giương nanh múa vuốt.
Vảy giáp dựng lên, móng vuốt thò ra.
Dường như nó muốn hiện thế từ đỉnh này, giống như con rồng đỏ sau lưng Việt Thiên Phong xoay quanh Lý Quan Nhất, bảo vệ chủ nhân, một luồng khí thuần khiết tỏa ra.
Nhưng căn cơ không đủ, rốt cuộc vẫn mơ hồ.
Dù thế nào cũng không thể thoát ra, nó chỉ có thể ngẩng đầu gầm lên giận dữ.
Một tiếng Xích Long gầm dài oanh tạc đáy lòng Lý Quan Nhất như sấm xuân cuồn cuộn.
Chàng thiếu niên khôi phục sự minh mẫn.
Áp lực mà Bạch Hổ đặt lên cậu trong chớp mắt bị phá vỡ.
Lý Quan Nhất nhìn ông lão trước mắt, cứng rắn đối mặt với con hổ dữ, cậu bước lên một bước, thân hình như lưỡi dao xuyên qua con Bạch Hổ vô hình. Trong lúc đó đỉnh thanh đồng trong cơ thể cũng tích lũy ngọc dịch nhanh chóng, cậu chắp tay cúi chào, thẳng lưng, nhẹ giọng nói:
"Lý Quan Nhất, gặp qua Tiết tiền bối."
Ông lão có chút ngạc nhiên.
Ông nhìn chàng thiếu niên trước mắt, sau đó vỗ nhẹ lên mu bàn tay của đứa cháu gái đang ôm lấy cánh tay mình, cười nói: "Xem kìa, Quan Dực thành ta cũng có tiểu tiên sinh văn võ song toàn như vậy cơ đấy."
"Mà tiểu tiên sinh văn võ song toàn này lại được tôn nữ của ta tìm thấy."
Tiết Sương Đào không biết ông nội vừa làm gì, chỉ là vị tiên sinh mà mình công nhận dường như cũng được ông nội công nhận nên trên mặt lộ ra nét cười, cô cười không ôn nhu như gió giống khi ở bên ngoài mà mày mắt cong lên, vẻ mặt rạng rỡ.
Rõ ràng là khi ông khen ngợi Lý Quan Nhất cũng công nhận mắt nhìn của cô tốt vì đã nhận ra được nhân tài, nên cô cảm thấy hơi tự hào và vui vẻ, lắc lắc cánh tay ông nội, nói: "Gia gia cũng thấy tiên sinh lợi hại à?"
“Thế gia gia người không tặng cho chút quà gặp mặt sao?”
Pháp tướng Bạch Hổ đã yên lặng nằm sau lưng ông lão ngáp dài, ông lão nhìn Lý Quan Nhất, cười hỏi: “Đứa trẻ này, ngươi đã từng học võ chưa?”
Lý Quan Nhất tiếc nuối vì tốc độ tích lũy ngọc dịch của đỉnh thanh đồng đã trở lại bình thường, cậu đáp:
“Trước đây tiểu bối đã theo một vị đại thúc học đao pháp vài năm.”
Ông lão gật đầu, khá tán thưởng: “Ừ, trông giống như đường lối của Phá Quân Bát Đao.”
“Mười ba tuổi, năm năm có thể luyện Phá Quân Bát Đao đến mức có được thần vận, cảnh giới giống như lưỡi dao, có thể xem là đã chăm chỉ cần cù rồi.”
“Công phu nội lực cũng không tồi, chỉ là thân thể yếu ớt, chắc là do vất vả, không đủ gạo thịt để ăn.”
Ông lão giọng điệu hòa nhã nói: “Đã là tiên sinh mà Sương Đào mời tới, vậy tiểu tiên sinh đừng ngại, mỗi ngày cứ đến phủ ăn ba bữa cùng các võ giả.”
“Vừa rồi lão phu có thử ngươi cũng chỉ là vì lo lắng cho tôn nữ, nhân chi thường tình mà thôi.”
Tiết Sương Đào nói: “Gia gia?”
Ông lão bất đắc dĩ: “Thôi được rồi, được rồi, viên Dưỡng Thể đan này, tiểu tiên sinh hãy nhận lấy.”
Ông lão cũng có chút tán thưởng tâm tính của chàng trai trẻ, cháu gái mà mình cưng chiều nhất cũng đã nói vậy rồi nên bèn lấy ra một bình sứ nhỏ, ném về phía Lý Quan Nhất, cười nói: “Thuật số của tôn nữ tôn tử lão hủ nhờ cậy vào tiểu tiên sinh rồi.”
“Đi thôi, Sương Đào.”
Lý Quan Nhất giơ tay đón lấy, dù là cách lớp bình sứ cũng có thể nghe được mùi thuốc nồng đậm.
Tiết Sương Đào quay người cúi đầu chào Lý Quan Nhất, đôi mắt cong như trăng lưỡi liềm, sau đó cùng ông nội rời đi, pháp tướng Bạch Hổ cúi mắt cũng bước đi xa, tốc độ tích lũy ngọc dịch trong đỉnh thanh đồng của Lý Quan Nhất ngày càng chậm lại đến cuối cùng thì dừng hẳn.
Trong thời gian ngắn, đỉnh thanh đồng đã tích lũy được một phần năm.
Quả nhiên, cần phải ở gần vị lão gia chủ đó trong một phạm vi nhất định mới có thể hấp thụ khí tức mà Bạch Hổ tỏa ra.
Lý Quan Nhất sờ sờ cái bình.
Ừm, ...là làm bằng ngọc.
Cái này, cũng phải ba bốn lạng bạc một cái.
Thiếu niên nhìn một già một trẻ, cảm thấy họ trong mắt mình gần như phát ra hào quang màu vàng kim.
Tiết Sương Đào tiểu thư, thật sự quá quyến rũ!
Người đánh xe giơ tay lau mồ hôi trên trán, nói: “Phù, là ta nghĩ nhiều rồi, bởi vì lão gia chủ nghiêm khắc nên mọi người đều có chút sợ ông ấy, nhưng nếu đã được lão gia chủ công nhận thì tiểu tiên sinh sẽ không gặp vấn đề gì khi ở Tiết gia này.”
“Đến đây nào, những chuyện tiếp theo ta sẽ chỉ dẫn ngươi.”
Người đánh xe dừng xe ngựa ở con đường hai bên có tường cao.
Sau đó hắn dẫn Lý Quan Nhất đi vào trong phủ trạch Tiết gia, giới thiệu từng nơi trong phủ, chỉ ra nơi nào có thể đi, nơi nào tuyệt đối không thể đến, “Nội phủ là nơi gia tộc và nữ quyến Tiết gia sinh sống, ngày thường chúng ta không thể vào.”
“Khu vực này là nơi ở của các khách khanh.”
Người đánh xe chỉ tay về phía xa một khu sân nhỏ, trong giọng nói có chút ngưỡng mộ:
“Đãi ngộ của khách khanh và chúng ta hoàn toàn khác nhau.”
“Mỗi khách khanh đều có một biệt viện riêng, mỗi tháng còn có thể nhận được một số đan dược và dược liệu từ gia tộc, ngoài ra, họ còn có thể đổi lấy một số võ học, thậm chí lão gia chủ thỉnh thoảng sẽ đến xem con cháu Tiết gia và khách khanh luyện công, cũng chỉ điểm cho họ vài câu.”
Khách khanh?
Biệt viện?
Lý Quan Nhất nghĩ nếu trở thành khách khanh, cậu sẽ có thể thường xuyên được gặp vị lão gia chủ đó, đỉnh thanh đồng cũng có thể tích lũy đầy và cũng có thể đưa thẩm nương theo đến Tiết gia, so với việc thuê nhà bên ngoài thì rõ ràng là an toàn hơn, cậu hỏi:
“Xin hỏi lão ca, làm thế nào để trở thành khách khanh?”
Người đánh xe hiểu ra cười nói: “Tiểu tiên sinh cũng muốn trở thành khách khanh sao?”
“Hiện nay thiên hạ lấy võ đạo lập thân, khách khanh của Tiết gia ta ít nhất phải có tu vi Nhập Cảnh mới được.”
“Nhập Cảnh…”
Người đánh xe an ủi Lý Quan Nhất: “Tiểu tiên sinh tuổi còn trẻ đã có võ công trong người.”
“Nhập Cảnh tuy khó, nhưng hẳn nhiều nhất mười mấy năm là có thể đạt được.”
Lý Quan Nhất gật đầu.
Bàn tay giơ lên đặt trên ngực.
Lý Quan Nhất, mười ba tuổi, ‘Phá Trận Khúc’ đại thành.
Nhập Cảnh… Chỉ một bước nữa thôi.
Động tác của Lý Quan Nhất hơi khựng lại, cậu chạm vào một thứ đặc biệt——
Chậm rãi cúi đầu xuống, một cái đầu Xích Long nhỏ chui ra từ ngực cậu, sống động như thật, nó ngẩng đầu lên đối diện với Lý Quan Nhất.
Lý Quan Nhất: “???”