Dịch: Kha La Na
Mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên trán vị thiếu gia Đại Tử Nghiêu của Hồi Xuân đường. Hắn ta gần như rút tay phải lại theo bản năng, lùi một bước, nở nụ cười gượng gạo nói: "Đây, đây là, Tiết tiểu thư, là hiểu lầm, haha, là, là hiểu lầm thôi."
Lớp mỡ trên mặt của ông chủ tiệm cầm đồ rung lên.
Đại tiểu thư Tiết gia nhìn với ánh mắt ôn hòa, nhẹ nhàng nói: "Theo quy tắc của tiệm cầm đồ, nếu đồ chưa được giao dịch bằng tiền, chưa ra khỏi cửa này và người cầm sống đến mua, thì có thể chuộc lại theo giá gốc cộng thêm một ít lãi suất."
"Ông chủ cũng đồng ý với quy tắc này chứ?"
Chủ tiệm cười khan vài tiếng, không do dự nói với Đại Tử Nghiêu: "Việc này, Đại công tử, quả đúng là như vậy, hôm nay ngài không may rồi, vị Lý tiểu..." Ông ta vốn định nói là Lý tiểu ca, nhưng lại nuốt từ xưng hô này vào bụng, mặt không khỏi khách khí ba phần, nói:
"Lý tiên sinh đã đến trước, đồ phải trả lại cho người ta."
Đại Tử Nghiêu như tỉnh mộng, nói: "Đúng, đúng là như vậy."
"Nào, Lý tiên sinh, xin mời, xin mời."
Hắn ta không còn vẻ tự tin giống như khi nói chuyện ở Hồi Xuân đường trước đó, hai tay nâng ngọc bội đưa qua, Lý Quan Nhất nhận lấy ngọc bội, cũng không thèm nhìn vị thiếu gia cũ mà lấy ra mười một lượng bạc đặt lên bàn, nói: "Xin hãy lấy khế ước trước đây ra."
"Được, được!"
Thân hình ục ịch mỡ của chủ tiệm nhanh chóng leo lên leo xuống, trong thời gian ngắn đã tìm ra khế ước trước đây, Lý Quan Nhất mở khế ước ra, trên đó viết:
[Hôm nay có phụ nữ mang theo trẻ em, cầm cố một miếng ngọc bội trắng, giá mười lượng bạc]
Phía trên có dấu tay của thẩm nương.
Lý Quan Nhất gấp tờ khế ước lại đặt vào trong ngực.
Khi Tiết Sương Đào và Lý Quan Nhất định rời đi, Đại Tử Nghiêu mới tỉnh lại, hắn cảm thấy không phục, rõ ràng chỉ là một tên làm công ăn lương ở Hồi Xuân đường nhà mình, bỗng chốc lại trở thành khách quý của Đại tiểu thư Tiết gia, hắn không khỏi ghen tị, lại dâng lên cảm giác thực ra đại tiểu thư Tiết gia rất dễ bị lừa.
Hắn cắn răng tiến lên phía trước, phong độ nhã nhặn nói: "Tiết tiểu thư, hôm nay kẻ hèn này thất lễ rồi."
"Lâu rồi không gặp, tiểu thư vẫn phong thái như xưa."
Tiết Sương Đào nghiêng người nhìn hắn ta, nghi hoặc hỏi:
"Ai đấy?"
Nụ cười tự tin trên mặt Đại Tử Nghiêu cứng lại.
Lắp bắp nói: "Tại hạ là con trai Đại gia Hồi Xuân đường phía Nam thành, mấy ngày trước từng gặp tiểu thư tại bữa tiệc nhà họ Tiết."
Tiết Sương Đào hơi nhớ lại, nói:
"Hồi Xuân đường, mỗi năm nhà ta có một phần thuốc lấy từ nhà các ngươi."
Trên mặt Đại Tử Nghiêu hiện lên ý cười.
Tiết Sương Đào nhớ lại vừa rồi trên xe ngựa có hỏi về quá khứ của Lý Quan Nhất, ban nãy cô chú ý thấy Lý Quan Nhất bị làm khó nên mới xuống giúp đỡ, cũng trông thấy dáng vẻ kiêu ngạo hống hách vừa rồi của Đại Tử Nghiêu. Mắt cô hơi cụp xuống, giọng nói ôn hòa:
"Ừm, từ nay về sau, các ngươi không cần gửi nữa."
Ý cười trên mặt Đại Tử Nghiêu đình trệ, trong chốc lát mặt hắn xám như tro.
Tiết Sương Đào quay sang nhìn chàng trai ăn mặc giản dị bên kia, nói:
"Lý tiên sinh, mời..."
Đợi đến khi hai người họ rời đi rồi, chủ tiệm cầm đồ mới lấy khăn lau mồ hôi trên trán.
Tóc ông ta đã rất ít, trán lại bị mồ hôi làm ướt đẫm trông như một quả trứng luộc đã bóc vỏ.
"Suýt nữa thì rước lấy rắc rối, thật là..."
Ông ta liếc nhìn Đại Tử Nghiêu đang đứng như trời trồng, lắc lắc đầu, ngược lại có chút tâm trạng xem náo nhiệt.
Trong thành có rất nhiều tiệm thuốc chứ không chỉ mỗi Hồi Xuân đường, vị Đại công tử này không biết làm sao lại chọc giận đại tiểu thư kia, chậc chậc chậc, việc kinh doanh của Hồi Xuân đường sẽ không bị ảnh hưởng nhiều, vẫn mở cửa buôn bán, cũng không liên quan gì đến dân chúng cùng đám gia tộc lớn; nhưng Đại gia sẽ mất đi sự giàu sang hiện tại.
Hắn ta về nhà chắc hẳn sẽ no đòn.
Lý Quan Nhất ngồi trên xe ngựa, tay vuốt ve miếng ngọc bội tưởng đã mất mà tìm lại được của thẩm nương, vẻ mặt yên tĩnh ôn hòa, trừ miếng ngọc bội này ra còn có mười chín lượng bạc, đủ để cậu thuê một nơi tốt hơn, cậu đang rất nóng lòng muốn về nhà tìm thẩm nương.
Chỉ là trước tiên phải đến Tiết gia để biết đường đi và nhận quần áo.
Lý Quan Nhất hỏi dò xem liệu Tiết gia có thể giúp cậu và thẩm nương chuyển từ hộ tản cư sang hộ chính không. Người đánh xe hỏi Lý Quan Nhất từ đâu đến, chàng trai trẻ lặp lại lý do mà thẩm nương đã bịa ra trước đó, nói: "Ta vốn là nhân sĩ ở châu thứ mười tám Giang Nam, phụ thân là học giả du học, thúc phụ là du thương, dẫn theo gia đình, chỉ tiếc là hai năm trước phụ thân bị bệnh nặng qua đời, thúc phụ bị sơn tặc hãm hại khi đang đi buôn, ý muốn cuối cùng của phụ thân là mong ta có thể nhận tổ quy tông, thẩm nương dẫn ta đi về hướng Giang Châu để có thể hồi gia hương."
"Đến Quan Dực thành thì cũng ổn định, nhưng vẫn chỉ là hộ tản cư."
Trải qua mười năm chạy trốn, Lý Quan Nhất nói dối một cách tự nhiên như thở.
Người đánh xe cười nói: "Hộ tản cư đúng là có nhiều điều bất tiện, nhưng không sao, tiểu tiên sinh được Tiết gia mời làm thầy, tự nhiên sẽ có thể chuyển thành hộ chính."
Lý Quan Nhất tò mò: "Không phải là cần thời gian ba năm hay sao?"
Người đánh xe cười lớn, nói: "Tiên sinh à, chúng ta là người của Tiết gia cơ mà."
"Mấy loại chuyện hộ tản cư, bọn ta đã thấy nhiều rồi, cứ yên tâm."
"Trong ba tháng là có thể làm xong xuôi cho tiểu tiên sinh."
Đáy mắt Lý Quan Nhất sáng lên.
Ba tháng sao... Một trăm ngày, gom đủ một trăm lượng bạc, luyện võ công đến Nhập Cảnh.
Lấy được hộ tịch Quan Dực thành, lại có kinh nghiệm làm tiên sinh toán kinh ở Tiết gia thì việc lấy được giấy thông hành cũng không khó, như vậy thì có thể rời khỏi Trần quốc rồi, thật tốt quá.
Chỉ là, hiện tại phương pháp Nhập Cảnh lại trở thành điều khó khăn nhất...
Việt Thiên Phong rời đi, Lý Quan Nhất đã gần đạt yêu cầu Nhập Cảnh với ‘Phá Trận Khúc’ tầng thứ mười hai, nhưng vẫn không thể Nhập Cảnh được.
Lý Quan Nhất nhìn hai bên đường suy nghĩ.
Tiết gia là hào môn ở Quan Dực thành, không biết là có pháp môn Nhập Cảnh nào không?
Xe ngựa đi qua đại lộ, cuối cùng đã đến Tiết gia, cổng chính Tiết gia rất uy nghiêm, hai con sư tử đá nhe nanh múa vuốt, xe ngựa vòng đến cửa bên, cánh cửa gỗ sơn mở ra, trên con đường lát đá xanh có hai rãnh xe kéo dài, bánh xe khớp vừa khít vào rãnh.
Xe ngựa chạy không chậm, càng lúc càng ổn định.
Trong tường có tường, trong sân có sân.
Lý Quan Nhất cúi đầu.
Nội khí của "Phá Trận Khúc" chảy chậm rãi trong cơ thể, cuộc sống tốt đẹp hơn đã ở ngay trước mắt.
Nội khí của "Phá Trận Khúc" mỗi lần vận chuyển đều mang lại cho cậu cảm giác rõ ràng rằng cơ thể đang dần mạnh lên. Việt Thiên Phong từng nói rằng, khi nội khí và cơ thể đều đạt đến một mức độ nhất định chúng mới có thể hợp lại thành chân khí, đó chính là Nhập Cảnh.
Nhập Cảnh xong cậu mới dẫn thẩm nương rời khỏi Trần quốc, như vậy trên đường đi có thể yên tâm hơn.
Chỉ là căn cốt của Lý Quan Nhất thực sự rất kém, tốc độ vận chuyển nội khí chậm chạp. Cậu mơ hồ cảm nhận được mỗi khi nội khí chảy qua tim tốc độ sẽ giảm mạnh, kinh mạch trong cơ thể cũng co lại, khiến cho tốc độ vận chuyển nội khí ngày càng chậm.
Đây là cảm giác dần xuất hiện sau khi ‘Phá Trận Khúc’ đại thành.
Dường như là độc tố lạnh lẽo ở tim đang kìm hãm tốc độ vận chuyển nội khí của Lý Quan Nhất, khiến nội khí di chuyển rất chậm, mỗi một vòng vận chuyển tốc độ lại giảm đi một tầng.
Lý Quan Nhất đưa tay ấn vào tim, mắt hơi cụp xuống.
Kỵ binh Dạ Trì, kịch độc.
Chàng trai trẻ không nhịn được mà thầm chửi thề.
Cảm giác nội khí bị tắc nghẽn giống như mạng siêu nhanh đang tải game đến 99% rồi đột nhiên không nhúc nhích nữa, tốc độ giảm xuống chỉ còn vài KB, thật khiến người ta phát điên.
Đám khốn kiếp này rốt cuộc đã hạ mình loại độc gì?
Đã làm gì với căn cốt của mình?
Không chỉ khiến mình sống dở chết dở, mà còn làm suy yếu căn cốt của mình?
Ngày nào đó nếu biết được kẻ nào đã hạ độc, mình nhất định sẽ trả lại cho hắn gấp mười lần.
Lý Quan Nhất nghiến răng nghiến lợi, trong lòng ghi thêm một món nợ với kỵ binh Dạ Trì đã truy sát mình mười năm trước. Nội khí cuối cùng vẫn không thể tiến thêm, cậu mở mắt ra nhìn vào khuôn viên rộng lớn này.
Thay vì gọi là dinh thự thì gần như có thể coi là một tòa thành trong thành, được phân thành từng biệt viện lớn nhỏ.
Bức tường rất cao, ít nhất cũng mười mét, ngăn cách trong ngoài.
Người qua lại có học giả phong độ ôn hòa, cũng có hán tử gân cốt cường tráng.
Mặt mày hồng hào, ánh mắt sáng ngời, trong mắt không có vẻ lo âu sầu muộn.
Ngay cả trang phục của người hầu cũng tốt hơn Lý Quan Nhất rất nhiều.
Đây chính là Tiết gia...
Lý Quan Nhất nhớ lại, chỉ biết rằng Tiết gia là gia tộc lâu đời ở Quan Dực thành, nhưng lại chưa bao giờ tham gia vào quan trường, con cháu trong nhà phần lớn đều làm kinh doanh. Đang tò mò thì xe ngựa đột nhiên dừng lại.
Cơ thể Lý Quan Nhất khẽ chấn động. Đỉnh thanh đồng trong tim cậu kêu lên một tiếng, đột nhiên có ngọc dịch bắt đầu tụ lại.
Đồng tử chàng thiếu niên co hẹp, trong mắt có khí cơ lan tỏa như thể nhìn thấu được bức tường trước mặt, không khí trong hư không vặn vẹo hóa thành bộ lông trắng muốt, đồng tử màu lam lạnh lùng, vằn đen như đêm dài in trên lớp lông trắng, đuôi như roi dài xoay tròn chậm rãi trong hư không.
Một con mãnh hổ cao bằng ba tầng lầu chậm rãi bước đi, cúi đầu.
Và bên trong con hổ là một ông lão thân hình bình thường đang chống gậy, râu tóc đều bạc phơ.
Khí thế như ngục, bạch hổ phía sau.
Tiết Sương Đào cười nhẹ nhàng:
"Gia gia!!"
Cô nâng rèm xe ngựa lên, nhẹ nhàng nhảy xuống, nhanh chóng đi về phía ông lão.
Như bươm bướm bay lượn, cô đưa tay ôm lấy cánh tay ông lão, khuôn mặt rạng rỡ nụ cười, lúc này mới giống một thiếu nữ mười bốn mười lăm tuổi, chứ không phải là đại tiểu thư dịu dàng, biết tiến biết lùi như vừa rồi.
Người đánh xe kéo Lý Quan Nhất xuống xe ngựa, nhẹ giọng nói:
"Đây là lão gia chủ của Tiết gia."
"Cũng chính là hậu duệ của Tiết Thần tướng, người đứng đầu Thiên hạ Thần Tướng bảng, ba mũi tên định biên quan giúp thiên hạ thống nhất năm trăm năm trước."
Ánh mắt ông lão bình thản nhìn xuống.
Bạch Hổ phía sau người cũng cúi đầu.
Trong cơ thể Lý Quan Nhất, chiếc đỉnh đồng điên cuồng tích tụ ngọc dịch.