Thiên Sư Omega Chỉ Muốn Vuốt Mèo

Chương 26

Editor: Kình Lạc.

*******

Cậu muốn mang mèo đi siêu thị, để mèo nhỏ chọn cá, rồi tự mình làm cá khô nhỏ cho bé mèo.

Sau đó, một con cá khô thì vuốt một chút, hai con thì hôn một cái.....

Nghĩ đến đây, Thượng Chỉ cười.

Nguyên Diệu Diễm thấy thịnh thế mỹ nhan của nhóc Omega của mình,

Nguyên Diệu Diễm thấy chính mình tiểu Omega thịnh thế mỹ nhan, như mở cờ trong bụng, vừa nghe mỹ nhân mời cùng nhau đi dạo phố, nào có chuyện không đồng ý.

Vì thế, Thượng Chỉ liền nhìn thấy mèo nhỏ gật gật cái đầu nhỏ đầy lông của nó.

Cậu bế mèo con lên, rời khỏi phòng.

Cách khách sạn không xa là một siêu thị lớn. Thượng Chỉ đầu tiên chọn cho mình ít đồ ăn vặt, sau đó liền mang theo mèo nhỏ đến khu hải sản.

Cậu giơ bé mèo lên để mèo nhìn một loạt cá trên khối băng, “Khờ Khạo, đây là cá hố, là cá biển, có hơi mặn, anh ngâm nó lâu chút, đợi tới khi muối được ngâm ra hết. Sau đó đem nó phơi khô, đến lúc đó em liền có cá khô nhỏ để ăn rồi.”

Nguyên Diệu Diễm nghe vậy hoảng sợ lắc lắc đầu, y mới không cần ăn cá khô.

Thượng Chỉ thấy thế cũng không nhục chí, cậu lại chỉ vào một con cá lớn đang bơi trong hồ thủy tinh và nói, “Khờ Khạo, đây là cá trắm cỏ, mùi vị không tệ lắm, nhưng có khá nhiều xương, bất quá em yên tâm, anh trai sẽ lóc xương trong đó ra trước. Chẳng qua loại này cá này làm cá khô không ngon lắm, anh trai sẽ luộc nó lên rồi nấu thành súp để đông lạnh, em muốn ăn thì múc cho em một muỗng.”

Nguyên Diệu Diễm tiếp tục lắc đầu, loại hắc ám liệu lý này chỉ nghe miêu tả đã cảm thấy khó ăn chết rồi.

Thượng Chỉ lại lục tục giới thiệu cho bé mèo vài con cá lớn, cùng kỹ càng thuyết minh cách mình nấu nướng.

Nhóc mèo không ngoại lệ lại lắc đầu, đầy mặt không tình nguyện.

Thượng Chỉ cảm thấy kiên nhẫn của mình sắp bị hao hết rồi, bỗng nghe được mèo nhỏ kêu một tiếng, sau đó lấy vuốt của mình rút khỏi l*иg ngực Thượng Chỉ, chỉ vào một loạt đồ hộp trên kệ hàng cách đó không xa.

Cảm ơn trời đất, tổ tông rốt cuộc cũng có đồ ăn yêu thích rồi.

Thượng Chỉ vội bước đến kệ hành kia, còn chưa đến trước kệ hàng thì đã cảm giác bé mèo trong lòng giẫy giụa nhảy xuống người cậu, rơi chuẩn xác trên hợp đồ hợp, sau đó bốn chân đồng thời ôm chặt lấy hộp đồ hộp.

Thượng Chỉ cầm lên xem, đây là cá chình đóng hộp sản vật từ hành tinh Ambrosia ở vùng sao Huyền Vũ. Giá 300 điểm tín dụng.

Tuy rằng hơi quý nhưng ngàn vàn khó mua được niềm vui, boss mà vui, nói không chừng còn để cậu hít cậu vuốt đấy.

Hơn nữa hiện giờ mình không thiếu tiền.

Cậu lại nhìn thoáng qua thành phần, sau đó nhíu mày, hàm lượng mỡ, muối, đường, cholesterol đều quá cao. Trên đó nêu rõ không khuyến nghị người dạ dày yếu không nên ăn.

Huống chi, Hàn Hàn nhà cậu chỉ là bé mèo lớn cỡ bàn tay.

“Khờ Khạo, cái này không hợp với nhóc.” Nhìn ánh mắt bé mèo chờ mong, cậu cảm thấy mình nói có chút tàn nhẫn. Nhưng không có cách nào, làm một chủ nhân đủ tư cách, điều đầu tiên cậu cần là bảo đảm thú cưng khỏe mạnh. Thực phẩm rác rưởi gì đó có ngon cỡ nào cũng không thể cho thú cưng ăn.

“Meo meo meo.” Bé mèo trợn mắt, mèo mặc kệ, mèo phải ăn cái này cơ.

Nguyên Diệu Diễm chuẩn bị hoàn toàn thả bay bản thân, nhiều ngày bị bắt ăn thức ăn cho mèo như vậy rồi, hiện tại nhóc Omega này còn muốn cho y ăn cá khô cá canh tanh hôi.

Y rốt cuộc không nhịn nổi nữa.

Vất vả lắm mới thấy đồ hộp cá chình mình thích nhất, vì có thể được ăn đồ mình muốn, y cần phải buông hình tượng Alpha của mình. Y mặc kệ, bây giờ y không phải Alpha mạnh nhất đế quốc, không phải kẻ có sức chiến đấu đứng đầu đế quốc khiến quân địch nghe thấy cũng sợ vỡ mật.

Hiện tại y chỉ là một con mèo, một con mèo con đáng thương nhỏ yếu lại bất lực.

Dù y có làm nũng la lối khóc lóc gương oai thế nào, chủ nhân đều sẽ tha thứ cho y, cưng y, không phải sao?

Giây tiếp theo, Thượng Chỉ trợn mắt há mồm nhìn thấy bé mèo nhà mình dứt khoát gục đầu trên đồ hộp, vươn đầu lưỡi nhỏ hồng liều mạng liếʍ con cá in trên lon.

Dáng vẻ như đang phát điên.

Quá dễ thương, quá phạm quy. Nhưng mà, lý trí của mình sẽ không vì dễ thương mà thỏa hiệp đâu.

Vì thế Thượng Chỉ tiếp tục giảng đạo lý với mèo, "Khờ Khạo, loại đồ hộp này ăn vào sẽ bị bệnh, phải chích để truyền nước biển, rất đau.”

Bé mèo lắc đầu, “Meo meo meo.”

Mèo không nghe, mèo phải ăn cái này.

Nhìn mèo con chơi xấu, Thượng Chỉ vừa tức giận vừa buồn cười. Cuối cùng, cậu hạ quyết tâm không chút lưu tình kéo mèo con đang bám trên đồ hộp lên, kéo mèo đang mỗi nước lưu luyến rời khỏi siêu thị.

Trước khi đi còn mua mấy con cá, hiển nhiên chuẩn bị làm cá khô nhỏ cho bé mèo.

Dọc đường đi, bé mèo meo meo không ngừng, hiển nhiên đang lên án cậu.

Thượng Chỉ nghe không hiểu, cũng không muốn cãi nhau với mèo.

Sau khi trở lại khách sạn, mèo con lập tức nhảy khỏi người Thượng Chỉ nằm liệt trên đất như cá muối, gục đầu xuống quay mặt sang một bên, cũng không muốn nhìn loài người đáng giận này.

Tràn ngập cảm giác đời mèo tuyệt vọng.

Thượng Chỉ nấu cá xong đặt trước mặt bé mèo, “Khờ Khạo, ném thử tay nghề của anh trai đi.”

Đầu tiên mèo nhìn chén cá trắng chẳng có chút gia vị gì, sau đó lại nhìn Thượng Chỉ. Trong ánh mắt tràn đầy khinh thường, ý chỉ rất rõ ràng, cái này kêu là tay nghề, ha hả.

Bị mèo khinh bỉ nên Thượng Chỉ có chút buồn bực, cậu giải thích, “

Bị miêu khinh bỉ Thượng Chỉ có chút buồn bực, hắn giải thích đến, “Cái này gọi là hương vị tuyệt đỉnh, hương vị đích thực là nguyên liệu nấu ăn, hiểu không? Mọi người đều bị hương vị lung tung lộn xộn mê hoặc rồi.”

Nhìn ánh mắt bé mèo vẫn châm chọc như cũ, Thượng Chỉ chọc chọc cái đầu tròn của nó, “Thôi, một con mèo như nhóc biết cái gì. Dung lượng não nhỏ như vậy, anh cũng không ngóng trông nhóc hiểu anh. Nhóc không ăn anh ăn.”

Trả lời cậu chính là ánh mắt càng thêm châm chọc của nhóc mèo.

Thượng Chỉ khẽ cắn môi, “Đến lúc đó đừng có cướp với anh, ai cướp là cún!”

Bé mèo dùng ánh mắt nhìn thiểu năng trí tuệ nhìn cậu một cái, thở dài.

Thượng Chỉ kẹp một miếng thịt cá đưa vào miệng. Nháy mắt sắc mặt của cậu trở nên cực kỳ khó coi, “Ọe!”

Sau lại khó ăn như vậy! Nội tâm Thượng Chỉ điên cuồng phỉ nhổ, mùi tanh nồng nặc này là sao? Hương vị cá thơm ngon ở tiệm cơm trước kia chạy đi đâu rồi?

Nhưng dù như thế, cậu vẫn anh dũng hy sinh nuốt miếng thịt cá vào.

Làm một thiên sư, phải tích phúc, không thể lãng phí đồ ăn.

Nguyên Diệu Diễm vui sướиɠ khi người gặp họa nhìn nhóc Omega của y chịu đựng ghê tởm ăn xong miếng cá, xong còn không quên lộ nụ cười trái lương tâm với, “Khờ Khạo, thật sự ăn rất ngon đó.”Y trợn mắt, coi mèo là đứa ngốc à.

Nhìn ánh mắt khinh thường của bé mèo, Thượng Chỉ cảm thấy hơi thất bại, thì ra buổi sáng mèo đã nhìn thấu chân tướng, chỉ là không nói toạc ra, chuyên chờ mình xấu mặt!

Cậu cảm thấy thân là con người mà mặt mũi sắp không giữ được nữa, sau khi trái lương tâm khen đồ ăn mèo xong cậu liền chạy đến một bên, mở đầu cuối cá nhân ra xem tin tức hôm nay.

Dùng để che giấu sự xấu hổ của mình!

Lướt lướt, cậu ngạc nhiên phát hiện ngay vừa rồi, tag mới #Nguyên Diệu Diễm video tác chiến#, #Nguyên Diệu Diễm giải thích#, đá văng tin tức gần đây về La Đôn Ngọc cùng Hoàng Vĩ, trở thành đầu đề hotsearch mới nhất.

Hô hấp Thượng Chỉ cứng lại, vội mở trang web đó lên xem.

Một lát sau, cậu kích động kêu to, “Thật tốt quá, anh còn sống!”

Như vậy cậu không cần hao tâm tốn sức đi lựa chọn hoàng tử khác để nâng đỡ.

Nguyên Diệu Diễm nghe Omega nhà mình kinh hô, quay đầu thì thấy mặt mày thiếu niên Omega vui sướиɠ, đang nhìn chằm chặp mình trong màn hình.

Nguyên Diệu Diễm lập tức cảm thấy buồn bực trong lòng mình tan thành mây khói.

Chèn thịt cá tanh hôi vừa rồi, hiện giờ y có thể một hơi ăn hết mười chén.

Sau đó, y lại nhìn thấy nhóc Omega nhà mình hoạt động khớp xương tay, mở phần mềm soạn thảo trên đầu cuối cá nhân, bùm bùm thao tác.

Rất nhanh, một đoản văn ra lò.

Tiêu đề là: [Mấy năm nay chúng ta đã hiểu lầm Nguyên Diệu Diễm.]

Bài văn liệt kê Nguyên Diệu Diễm đã tham dự rất nhiều chiến dịch, lại kết hợp với sự kiện tiêu diệt dị thú lần này,đắp nặn Nguyên Diệu Diễm thành một nam nhi thiết huyết chỉ biết vất vả trả giá, không hề tâm cơ cũng không tranh danh đoạt lợi.

Tuy rằng, những chuyện được nêu đều là sự thật, nhưng ngôn từ quá mức lừa tình, vẫn làm mặt mèo Nguyên Diệu Diễm khi xem đỏ hết lên, thẹn thùng cúi đầu.

Nhóc Omega đáng giận này, sao đột ngột ghẹo người ta như vậy.

Khi Nguyên Diệu Diễm nâng đầu mèo lên lần nữa, vừa lúc nhìn thấy thiếu niên Omega đăng đoản văn này lên Tinh Võng, sau đó vung tiền đưa đoản văn này lên vị trí đầu.

Cậu lại lại lại lại tiêu tiền vì mình.

Hiện tại Nguyên Diệu Diễm cảm thấy, thịt cá vừa rồi, y có thể ăn một trăm chén.

Trải qua video chiến đấu cùng giải thích của Nguyên Diệu Diễm, còn có đoản văn của Thượng Chỉ, duyên người qua đường của Nguyên Diệu Diễm trên Tinh Võng lập tức tốt lên.

Không ít người bắt đầu đào sâu tư liệu của y, sau đó bọn họ đưa ra kết luận giống nhau: Nguyên Diệu Diễm xác thật là một hoàng tử tốt hiếm thấy, chân chính suy nghĩ cho nhân dân đế quốc.

Được rồi, nói chuẩn xác hơn thì là cựu hoàng tử.

Một ít người, đặc biệt là các Alpha bị video Nguyên Diệu Diễm chiến đấu làm khϊếp sợ. Bọn họ bắt đầu lột kén kéo tơ phân tích thân thủ của Nguyên Diệu Diễm, chiến thuật cùng với tinh thần lực và pheromone.

Các tài khoản chính thức của đại học đệ nhất đế quốc cùng các học viện quân sự ở đế quốc cũng tự mình lên tiếng, xưng trận chiến đấu với dị thú này của Nguyên Diệu Diễm là chiến dịch sách giáo khoa, hơn nữa khẩn cầu Nguyên Diệu Diễm tới trường bọn họ tiến hành chỉ đạo thực chiến.

Nhưng rất nhanh hướng gió lại đổi, ngày chàng nhiều Omega vọt vào. Bọn họ không giống Alpha sùng bái sức mạnh, bọn họ để ý chính là dáng người đình bạt cùng săn chắc của Nguyên Diệu Diễm.

Trong lúc nhất thời, các kiểu bình luận si mê Nguyên Diệu Diễm quét qua.

[Dáng người Nguyên Diệu Diễm thật sự quá hoàn mỹ, eo, mông tui có thể chơi một năm.]

[Tui thích chân dài của ảnh hơn, thon dài có lực, là chân đẹp nhất tui từng thấy.]

[Đang tiếc lại có gương mặt không hợp với dáng người cùng đôi chân, còn trang điểm kì quái.]

[Lầu trên thì biết cái gì? Dáng người của y có thể khiến người nhìn xem nhẹ mặt y đó.]

[Đúng á, hơn nữa tắt đèn không phải đều như nhau sao.]

[Muốn bị y áp đảo quá.]

[Tui cảm thấy chân mình không khép lại được, làm sao bây giờ?]

[A, không được, tui có hơi muốn rụng trứng rồi làm sao bây giờ?]

[Tui muốn sinh con cho ảnh.]

[Màn hình hơi dơ để tui liếʍ liếʍ.]

[Tui tuyến bố, Nguyên Diệu Diễm là chồng mới của tui.]

[Tình địch lầu trên, rút đao đi!]

……

Nhìn nội dung bình luận ngày càng khó coi, Nguyên Diệu Diễm nhíu mày, Omega trẻ tuổi của đế quốc hiện đều như vậy sao?

Muốn bị mình đè, muốn sinh con cho mình, gọi mình là chồng.

Từng người sao đều không biết liêm sỉ như vậy, mấy lời sài lang hổ báo như vậy sao nói ra miệng được!

Đâu giống nhóc Omega nhà y, đoan trang hiền thục, thâm tình hồn nhiên.

Giây tiếp theo, y liền nhìn thấy thiếu niên Omega thanh thuần trên mặt lộ một nụ cười đáng khinh, “Chậc chậc chậc, dáng người này thật sự không tệ nha.”

Dứt lời, còn vươn đầu lưỡi liếʍ môi, biểu cảm cực kì dầu mỡ.

Nhìn dáng vẻ say mê của thiếu niên, trong lòng Nguyên Diệu Diễm nhấc lên sóng to gió lớn.

Nhóc Omega của y, thiếu niên hồn nhiên thiện lương, vậy mà cũng giống như những Omega phóng đãng trên Tinh Võng, thèm khát thân thể y!