Editor: Kình Lạc.
*******
Thượng Chỉ nghĩ, nếu Nguyên Diệu Diễm muốn trở thành hoàng đế đời kế tiếp của để quốc, độ phổ biến là cần thiết.
Độ phổ biến và ngoại hình hoặc nói là giá trị nhan sắc có quan hệ rất quan trọng. Về phương diện dáng người Nguyên Diệu Diễm tuyển đối qua cửa, như vậy chỉ còn lại khuôn mặt.
Cậu định chờ lần sau khi lấy thân phận Ngưỡng Sơn Quân gặp lại Nguyên Diệu Diễm, nhất định phải bảo Nguyên Diệu Diễm rửa mặt sạch sẽ, cạo râu rồi lấy khuôn mặt thật gặp người.
Như vậy, cho dù ngũ quan Nguyên Diệu Diễm bình thường, ngoại hình chỉ giống đàn ông trung niên, hơn nữa với dáng người hoàn hảo của y cũng có thể kiếm được một đợt thiện cảm của người qua đường, đặc biệt là thiện cảm của Omega.
Nghĩ đến đây, Thượng Chỉ vừa lòng gật đầu. Cậu lại mở video chiến đấu với dị thú của Nguyên Diệu Diễm, làm một thiến sư mãn cấp, theo đuổi sức mạnh là bản năng của cậu.
Cậu biết, ở thế giới tinh tế, không it Alpha mạnh mẽ thậm chí có thể không phân cao thấp với tu sĩ lợi hại ở thế giới cũ của cậu. Cho nên cậu rất tò mò, Nguyên Diệu Diễm được xưng là Alpha mạnh nhất đế quốc rốt cuộc là tiêu chuẩn gì.
Cho nên, cậu xem cực kì nghiêm túc.
“Wow, đẹp quá!” Thượng Chỉ không nhịn được kinh ngạc cảm thán.
Trong rừng cây tối tăm, một con dị thú cao nửa thước, cả người đầy lông cứng nhìn giống con nhím đang lặng lẽ đánh úp bên cánh phải Nguyên Diệu Diễm. Nó nằm trong góc chết tầm mắt của Nguyên Diệu Diễm, nhưng Nguyên Diệu Diễm lại dựa vào sự dao động dòng khí lưu rất nhỏ cảm nhận được nó. Nháy mắt cúi đầu, Nguyên Diệu Diễm liền bắt lấy chỗ yếu ớt duy nhất không có lông cứng bao phủ. Đánh một quyền vào, dị thú mất mạng ngay tại chỗ.
“A, siêu ngầu!” Thượng Chỉ kích động nắm chặt tay.
Trong sơn động nhỏ hẹp, cách đó ba mét có mấy con dị thú trông giống khủng long đuổi theo phía sau Nguyên Diệu Diễm không bỏ. Nguyên Diệu Diễm tựa như mệt rồi, bước chân cũng ngày càng chậm dần, mắt thấy khoảng cách với mấy con dị thú đó ngày càng gần.
Rốt cuộc y thở hổn hển dừng lại.
Mấy dị thú thấy thế cười lớn dữ tợn, nghiến răng kẽo kẹt phóng về phía y, Nguyên Diệu Diễm chợt cười, bỗng nhảy lên, vươn chân dùng sức đá vào vách tường sơn động. Sơn động sập ầm ầm, đá lớn ào ạt rơi xuống, vùi lấp mấy con dị thú ngay tại chỗ. Thân thể Nguyên Diệu Diễm uyển chuyển nhẹ nhàng đạp lên những tảng đá lăn cuồn cuộn, từ khe hở nhảy ra ngoài sơn động.
“Đẹp trai quá!”
Trên một mảnh bình nguyên, Nguyên Diệu Diễm đang bị hai làn sóng dị thú trông như cương thi giáp công trước sau. Mắt thấy sắp bị hai bên đồng thời bao vây tiêu diệt, sau đó bị xé thành mảnh vụn. Bỗng Nguyên Diệu Diễm biến mất như bóng ma, mấy dị thú cầm giáo đuổi theo y thắng không kịp, liền đâm giáo vào ngực đồng loại phía trước nó. Dị thú bị trường mâu đâm phát ra tiếng kêu thảm thiết, oán độc nhìn đồng loại, bắt đầu phản kích. Rất nhanh, hai bên đã lao vào đánh nhau túi bụi.
Sau đó không lâu, gần mười dị thú chết dưới sự gϊếŧ hại lẫn nhau này.
Thượng Chỉ xem.càng thêm.hăng say, cậu không ngờ Nguyên Diệu Diễm lợi hại như thế, dù là quyết đấu với trạng thái cao nhất của cậu cũng có thể sẽ chiếm thế thượng phong.
Cậu càng xem càng kích động, cũng càng thêm thưởng thức Nguyên Diệu Diễm.
Sau đó cậu nhìn thấy, Nguyên Diệu Diễm bị mười dị thú bao quanh.
Cậu nhíu mày, dưới tình huống này, Nguyên Diệu Diễm nên phá vây như thế nào đây?
Chỉ thấy Nguyên Diệu Diễm đứng thẳng giữa đám dị thú, bình tĩnh không chút vội vàng. Trên môi y hiện lên nụ cười tà ác sau đó duỗi tay phải, búng tay một cái.
Trong khoảnh khắc đó, những ngọn lửa lớn hừng hực rơi từ trên trời xuống, đập lên thân mình mấy con dị thú đó, nhóm dị thú bị thiêu đến kêu ngao ngao.
Thượng Chỉ mở to hai mắt, vậy mà Nguyên Diệu Diễm có thể sử dụng nguyên tố hỏa thuần thục như vậy!
Đây là dạng thiên bẩm gì thế!
Cậu nhớ khi mình rời khỏi thế giới ban đầu đã để lại nhóc đồ đệ kia.
Nhóc đồ đệ cũng là tu sĩ nguyên tố hỏa, hơn nữa vận mệnh của nhóc ấy cũng cùng một nhịp thở với vận mệnh thế giới nguyên bản.
Trong lúc nhất thời, dáng vẻ Nguyên Diệu Diễm cao lớn vĩ ngạn dần trùng điệp với thân hình thấp bé của nhóc đồ đệ.
Thượng Chỉ cảm thấy hai mắt mình có chút đau nhức.
Có lẽ, đây là số mệnh đi. Cậu nhất định phải đi vào thế giới tinh tế này, gặp gỡ Nguyên Diệu Diễm, dạy dỗ y, nâng đỡ y.....
Giờ phút bày, tất cả tâm tư Thượng Chỉ đều đặt trên Nguyên Diệu Diễm trong màn hình. Cho nên cậu cũng không nhìn thấy bé mèo ban đầu trốn rất xa, chỉ chừa cho cậu cái dáng, lúc này đã chạy đến bên người cậu, nhìn vẻ mặt cậu thay đổi thất thường.
Sau đó, cái miệng tam giác của bé mèo hé ra nở một nụ cười cường điệu.
Nụ cười này đặt trên mặt mèo nhìn có hơi quỷ dị, nhưng nếu đặt trên mặt người, đó nhất định là vẻ đắc ý mười phần.
Bỗng nhiên, nụ cười đọng lại trên mặt nhóc mèo. Lỗ tai nó giật giật, sau đó quay đầu nhìn cửa sổ.
Chỉ thấy xuyên qua khe hở bức màn, có một người dáng vẻ khả nghi đang ghé vào ngoài cửa sổ, cẩn thận quan sát nhất cử nhất động trong phòng.
Sau khi thấy rõ người đến là ai, nụ cười của bé mèo lại nở rộ lần nữa, hơn nữa còn đắc ý khoa trương hơn lúc nãy, nó nâng đầu nhỏ kɧıêυ ҡɧí©ɧ người ngoài cửa sổ.
“Meo!”
Y biết, người ngoài cửa sổ nhất định nghe hiểu.
Vài giây sau, Thượng Chỉ nghe được một tiếng động có vật rơi xuống ngoài cửa sổ.
“Ai không có tố chất như vậy, ném rác tùm lum.” Thượng Chỉ có chút bất mãn cau mày, vật rơi từ trên cao như vậy sẽ đả thương người khác.
Trên mặt đất, một cô gái Alpha tức muốn hộc máu bò dậy, mở miệng chửi thề một câu.
Bởi vì vừa rồi, cô nghe được cái tên ngốc đáng giận kia nói: “Ngơ Ngác, thấy chưa, nhóc Omega này thích anh đến vậy đó. Thấy anh là nhìn không chớp mắt. Thế hệ Alpha nhà ta lần này, cũng chỉ thừa lại kẻ không người ngưỡng mộ như em thôi.”